Thanh Quan

Chương 893 : Người Mới Khó Lăn Lộn

Ngày đăng: 14:06 19/04/20


- Quay về đi làm.



Sắc mặt Tần Mục thoáng khá hơn một chút, thấp giọng nói.



- Ở bên này…



Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói:



- Đã có mấy khu trưởng lẫn bí thư đều không mở được cục diện nơi này, nếu chúng ta lập tức san bằng con đường, vậy ở trong mắt người khác chúng ta thành cái gì, quái vật sao?



Trương Thúy gõ nhẹ Lưu Đại Hữu, trách hắn nói lung tung. Lưu Đại Hữu cười ha ha, khởi động xe. Tính tình của hắn bản thân hắn biết rõ, sẽ không thay đổi được, Tần Mục cũng không vì chút chuyện nhỏ mà chướng mắt hắn.



- Nhấn kèn, chào hỏi một tiếng.



Tần Mục phân phó một câu, chậm rãi nhắm mắt lại.



Xe của khu Hoàng Dương cũng nhấn kèn, ý như hồi phục.



Chờ khi nhóm người Tần Mục đi tới tòa lầu cơ quan, nhìn tòa lầu loang lổ khiến Tần Mục lắc nhẹ đầu. Trương Thúy hiểu được trong lòng Tần Mục không vui, giải thích nơi này vẫn thuộc khu vực Hoàng Dương, là một nơi bị bỏ hoang không sử dụng từ lâu. Nhân viên công tác không thể đi vào khu Phổ Thượng, chỉ phải mượn tạm nơi này làm việc, mà trên thành phố cũng âm thầm chấp nhận.



- Hồ nháo, thật sự là hồ nháo, chỗ của mình không đi, còn chiếm lên địa phương người khác, chẳng thể trách người ta không xem chúng ta ra gì, còn đang thiếu nợ người ta đâu.



Tần Mục cười trào phúng, dặn hai người Lưu Đại Hữu quay về đơn vị, một mình hắn lái xe rời đi. Chức vị giống như Lưu Đại Hữu, kỳ thật lòng hiểu mà không nói, lĩnh chức bất quản sự, bằng không phải nghe cả khu trưởng lẫn đảng ủy, vạn nhất xảy ra mâu thuẫn, thật sự khó nói.



Vị lão thủ trưởng kia nói chuyện tuy rằng thật cứng rắn, nhưng thoạt nhìn cũng không có ý ngăn cản khai phát khu Phổ Thượng, mà là có sự tình mâu thuẫn với bí thư thành ủy Phương Chấn Bang. Tần Mục cho xe dừng sang bên đường, mở cửa sổ, có chút bực mình châm điếu thuốc, nhìn con đường phồn hoa. Loại trình tự như vậy hắn không muốn xen vào, mà cũng không có tư cách, hắn chỉ là một bí thư khu đảng ủy không có địa vị, hơn nữa ở trong thủ đô còn đang chờ định tội, thật sự không nên quá mức xuất chúng.



Hút xong điếu thuốc, Tần Mục cũng không nghĩ ra được manh mối, lại châm thêm một điếu. Khu Phổ Thượng vốn được xem trọng, một khi kiến tạo thành sẽ mang đến lợi tức thật lớn, cho dù là Phương Chấn Bang cùng lão thủ trưởng có mâu thuẫn, cũng không nên đem khu Phổ Thượng ra tranh đua.
- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.



Tần Mục chỉ nhìn lướt qua Tây Môn Nhạn, đem lực chú ý đặt trên người Đức gia, hỏi:



- Cảnh sắc Châu Nghiễm so với Cửu Giang như thế nào?



Đức gia nở nụ cười, chỉ chỉ bên ngoài:



- Lớn hơn Cửu Giang, người cũng nhiều hơn.



Tần Mục ân một tiếng, bắt chéo chân dựa ra ghế. Sắc mặt Đức gia thay đổi, trong ấn tượng của hắn chỉ cần động tác làm quan này xuất hiện, hoặc là giả vờ giả vịt, hoặc là có trọng áp nện xuống. Hắn ho khan một tiếng, nhìn Tây Môn Nhạn nói:



- Nhạn tử, nhanh đi pha trà.



Tần Mục khoát tay, ngăn cản Tây Môn Nhạn, sau đó thật thâm ý nhìn Đức gia. Đức gia hiểu ý, biết Tần Mục có chuyện bí mật muốn nói với mình, liền phân phó vài người chung quanh ra ngoài đi dạo, nếu hắn chưa gọi thì tạm thời đừng quay về.



Trước khi Tây Môn Nhạn rời đi, ánh mắt nhìn hắn mơ hồ mang theo cỗ sát khí, làm Tần Mục cảm thấy thật khó xử. Hắn cười khổ nói với Đức gia:



- Cô cháu này của ông, đúng là thật mang thù.



Đức gia xấu hổ cười, sau đó thở dài nói:



- Đứa bé Nhạn tử này mạng khổ, đời này tôi là ác nghiệt nhiều lắm, không chết ở Cửu Giang là do ông trời thương hại, bởi vì tôi từng làm qua một việc thiện, đã đem đứa nhỏ này nhận nuôi.



Tần Mục không hứng trí nghe chuyện này, hiện tại Đức gia là lão hổ bị người rút hết nanh vuốt, nhiều nhất là một con mèo bệnh hơi lớn một chút mà thôi.