Thanh Quan

Chương 918 : Thỉnh Tướng Không Bằng Khích Tướng

Ngày đăng: 14:07 19/04/20


Rốt cục suy nghĩ của lão thủ trưởng cùng Phương Chấn Bang là thế nào, Tần Mục không thể suy đoán, nhưng Phương Thiên Nhu đến tuyệt đối là không xuôi gió xuôi nước, cho dù nàng không làm chuyện gì, Tần Mục cũng luôn cảm thấy như bị người dùng đao chỉ vào.



Sau khi tan tầm, Lưu Đan gọi điện thoại tới, giá phòng Nhật Bản đã kéo lên tới mức làm người không chịu nổi, căn cứ theo suy đoán của nàng, chỉ hai ba ngày sắp tới là thời khắc đám người Soros thu tay lại. Một con số tài chính khổng lồ như vậy, hơn mười ngân hàng hùng hậu nổi tiếng thế giới ủng hộ, kinh tế Nhật Bản sau chiến tranh đã tồn tại nguy cơ không nhỏ, lúc này bằng thủ đoạn khống chế điều tiết, hoàn toàn không thể ngăn cản những bọt nước kia vỡ vụn. Đám người Soros như một con dao sắc bén, một đao cắt xuống tất nhiên sẽ không chút lưu tình.



Tần Mục dặn Lưu Đan yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần không gây nguy hiểm cho đại lục cùng Hong Kong, mặc cho bọn hắn đi làm. Bằng thực lực Hoa Hạ, còn chưa có năng lực đối kháng với lực lượng cường đại như vậy, chỉ bằng chặn đánh trong dân gian thật khó thể bổ khuyết. Huống chi đây cũng là cơ hội phát tài, Tần Mục không có lòng tốt như thế, đi làm cứu trợ nhân đạo gì đó.



Lưu Đan cười khúc khích trong điện thoại, than thở hai xí nghiệp của mình chỉ sợ bị lan đến. Tần Mục cười ha ha, Lưu Đan rõ ràng đang làm nũng với hắn, ai không biết hai xí nghiệp kia đã chuyển trọng tâm sang Bắc Liêu, bằng không Lý Trung Nguyên có thể vơ vét được chức phó chủ tịch thường vụ? Lừa quỷ đi thôi.



Sắc mặt Tây Môn Nhạn bất động lái xe, tiếng cười hào sảng của Tần Mục cùng thanh âm ngọt ngào của Lưu Đan rơi vào trong tai của nàng, khiến sắc mặt nàng cũng có chút hồng.



Tần Mục dặn dò Lưu Đan phải cẩn thận, đợi chuyện bên kia xong xuôi thì về nước. Cách nói này làm Lưu Đan vui sướng không thôi, đến lúc đó cho dù xí nghiệp ở Bắc Liêu, bằng vào tài chính của nàng có thể ở bên Châu Nghiễm lại xây dựng thêm chi nhánh, khi đó sẽ ở gần Tần Mục, xem như giảm bớt nỗi khổ tương tư.



- Mấy ngày này vất vả cho em, nên nghỉ ngơi một chút.



Tần Mục thấp giọng an ủi, khiến Lưu Đan cảm động, thẳng tới khi hai người cúp điện thoại, tâm tư Tần Mục vẫn rung động không ngừng. Mấy cô gái của hắn nhiều ít đều thành công, trong lòng hắn nhất thời dâng lên cỗ chiến ý, nhìn Tây Môn Nhạn nói:




Ánh mắt Phương Thiên Nhu sắc bén nhìn trừng trừng Tần Mục, đầy vẻ soi mói. Tần Mục cảm giác nàng đang quan sát mình, nhưng vẫn thản nhiên nhìn lên trần nhà, thanh âm trầm thấp chậm rãi hỏi:



- Trước kia Phương phó khu trưởng làm công tác chính pháp sao?



Hai người gặp mặt không có khách sáo, không có chào hỏi, trực tiếp đánh giáp lá cà, đây là chuyện phi thường không nên, cho nên Tần Mục dùng câu nói thâm trầm này nhắc tỉnh Phương Thiên Nhu, nơi này là chính phủ khu, hắn cùng nàng là quan hệ thượng hạ cấp, không phải ban kỷ luật thanh tra, cũng không phải phòng thẩm vấn.



Phương Thiên Nhu không trả lời, nhìn chằm chằm Tần Mục. Tần Mục cũng không ngại nàng nói ra lời gì quá đáng, làm ra chuyện gì quá phận, bởi vì hắn chắc chắn Phương Chấn Bang sẽ không đem một bao cỏ ném tới Phổ Thượng hiện tại. Hoặc là câu hỏi vừa rồi của Phương Thiên Nhu cũng là một cách thăm dò?



Thời gian chậm rãi trôi qua, đồng hồ trên tường vẫn nhẹ nhàng kêu tí tách.



Phương Thiên Nhu đột nhiên nở nụ cười, bày ra một tư thế thoải mái, khẽ cười nói:



- Tần bí thư quả nhiên tuổi trẻ tài cao, chẳng thể trách có thể đem hai huyện bên Bắc Liêu làm được phong sinh thủy khởi.