Thanh Quan
Chương 1017 : Rót Vào, Chỗ Nào Cũng Có
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Khi tới khách sạn, Ôn Mại thấy bên cạnh Vương Bằng còn có một thanh niên hơn ba mươi tuổi, có chút mùi vị phong độ hiên ngang. Vương Bằng giới thiệu, người trẻ tuổi kia là Hoa kiều từ nước ngoài trở về, chuẩn bị đầu tư làm ăn lớn ở Châu Quảng, đã nhắm vào một mảnh đất chưa có kế hoạch ở Phổ Thượng.
Lời dạo đầu rất đơn giản, đây không phải thử dò xét. Vương Bằng chính là nhân vật đáp cầu dắt mối, có lời gì cần nói thì nói trước, đừng để đến lúc rượu đã uống, đồ cũng đã ăn, lại đem chuyện nói ra, nếu Ôn Mại không có hứng thú, vậy khẳng định sẽ phải tan rã trong không vui, Vương Bằng không phải người không biết ý như thé.
Ôn Mại vừa nghe sắc mặt cũng có chút không tốt, lắc đầu nói:
- Lão Vương à, đây là ông nói chuyện tào lao với tôi, tôi phải đi đây.
- Chớ đi chớ đi, anh em chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau, làm sao lại đi như vậy.
Vương Bằng vội vàng vươn tay túm lấy Ôn Mại:
- Lão Ôn à, anh làm vậy là không nể mặt tôi, Du tiên sinh trẻ tuổi có tài, lại có lòng kết giao với người bằng hữu như anh.
Ôn Mại vốn không định đi thật, muốn nghe xem người ta nói thế nào, quyết định thế nào còn không phải do mình. Hắn ỡm ờ ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Tôi cứ nói trước, hôm nay chỉ luận giao tình, không đề cập tới chuyện đầu tư, có được hay không? Không được thì tôi đi.
Vương Bằng liếc nhìn Du Hoa, rối rít cười nói:
- Được được, chỉ nói gió trăng, bất luận thời sự.
Chỉ cần ngồi xuống, uống rượu rồi nói chuyện, người nào quy định nhất định phải lưu lại giao tình? Ôn Mại biết, Vương Bằng cũng biết, chỉ có điều hiện tại đại quyền của Phổ Thượng đều nằm trong tay Tần Mục và những người thân cận với hắn, hiện tại nói nhiều, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi, bắt đầu nói về cảnh sắc của Châu Quảng. Bọn họ cũng hiểu được, thật ra chuyện thật sự còn đặt ở phía sau.
- Lão Ôn à, chúng ta cũng có giao tình mười mấy năm, hôm nay huynh đệ này có mấy lời, không biết có nên nói hay không.
- Hấp tấp, còn không bằng người trẻ tuổi.
Du Hoa thở dài, nói:
- Người này tôi đã tiếp xúc qua, nói như thế nào đây, cảm giác quá bộp chộp, cũng có chút không thực tế.
Vương Bằng lập tức tỏ ra hứng thú, bắt đầu thảo luận với Du Hoa về cách đối nhân xử thế của Tần Nguyệt Sơn. Hai người bọn họ kẹp thương đeo gậy nói, còn mơ hồ chỉ ra Tần Mục dùng người bất minh, không để ý đến ý tứ của cán bộ kỳ cựu, còn Ôn Mại dưới sự kích thích của men rượu, nghĩ tới thái độ hôm nay của Tần Mục, cũng có chút không chịu được khi Tần Mục đẩy mình ra gánh vác nhiệm vụ.
Mấy trăm vạn, ném ra chính là xử bắt. Nhìn dáng vẻ chơi liều của Tần Mục, loại khả năng này cũng không phải không có. Chỉ cần đẩy Ôn Mại ra, Tần Mục chẳng những có thể đạt được danh tiếng tốt, mấy trăm vạn tài chính thiếu sót vậy khẳng định cũng là chuyện lớn hóa nhỏ , khi đó. . .
Người không thể suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều không chừng sẽ hiểu sai. Nhất là trên quan trường, tâm tư biến chuyển trong nháy mắt đã là khác biệt giữa thiên đường với địa ngục.
Sắc mặt biến hóa của Ôn Mại không thể lọt qua được ánh mắt của Vương Bằng và Du Hoa, bọn họ gật đầu với nhau, bước đầu tiên đã làm được. Tối nay Ôn Mại có thể ngủ được hay không, xem như đã đốt được đốm lửa nhỏ thành công.
Ba người lại hàn huyên những đề tài khác, sau đó dắt tay nhau rời khỏi tửu điếm. Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt loang loáng sáng ngời, ngay sau đó một chiếc xe màu đen rít gào cách chỗ bọn họ không xa.
Bọn họ không nghĩ quá nhiều, tự trở về nhà.
Chiếc xe màu đen chạy được một đoạn đường, liền quẹo vào một chỗ, sau đó có người từ bên trong nhảy ra, đưa chiếc máy chụp hình trong tay vào một chiếc xe con khác. Chiếc xe kia nhanh chóng khởi động, trực tiếp đến một tiệm chụp ảnh.
Khi Tần Mục cầm được ảnh đã hơn mười hai giờ khuya. Hắn mơ mơ màng màng mở cửa phòng, sắc mặt Tây Môn Nhạn có chút khó chịu đi vào trong, lấy từ trong bóp ra những tấm hình rất rõ nét.
Tần Mục bật đèn phòng khách, nói với Tây Môn Nhạn:
- Tự rót nước uống.