Thanh Quan

Chương 1022 : Một câu thức tỉnh người trong mộng

Ngày đăng: 14:08 19/04/20


Nhưng hiện tại tình thế không giống với khi đó, khi đó là một mình chiến đấu, hiện tại hắn tương đối có nền tảng rồi, nếu lại bị động như vậy.... Tần Mục khẽ thở dài.



Chỉ có thể chấp nhận sau? Tần Mục cầm ba danh sách trên tay, ngồi trong xe thoáng trầm tư.



- Rầm!



Tần Mục cảm giác sườn xe đột nhiên kịch liệt chấn động, thanh âm rất lớn từ sau xe truyền đến. Tần Mục nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện chính là xe của Kế Đỉnh Thịnh vừa đâm vào đuôi xe của mình.



Rất có ý tứ. Trong đầu Tần Mục xẹt qua ý nghĩ như vậy, đang định đẩy cửa ra ngoài, xe của Kế Đỉnh Thịnh đã toát ra một trận khói trắng, phát ra tiếng nổ đại công suất, nghênh ngang rời đi.



- Khốn kiếp!



Tần Mục lần đầu tuôn ra câu nói tục như vậy, Kế Đỉnh Thịnh là quyết tâm chơi mình đến cùng có phải không, không biết làm thế nào, bây giờ còn chơi trò đối đầu trực diện?



Tần Mục nhìn chăm chú vào biển số xe càng ngày càng xa, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt nhàn nhạt, nếu muốn chơi, vậy thì lão tử sẽ chơi với người đến cùng, rất lâu rồi hắn không có hưng phấn như thế. Hắn cảm giác mình có chút tà ác, làm sao càng đụng phải chuyện đối chọi gay gắt như vậy, càng thấy cả người nhiệt huyết bốc cháy?



Hắn không trở về Phổ Thượng, mà đi đến quân khu, trên đường vừa vặn đụng phải Phương Thiên Nhu. Phương Thiên Nhu chỉ vào đuôi xe Tần Mục hỏi: 



- Sao vậy, việc gì phải gấp gáp đến mức đâm xe như vậy? 



Tần Mục cười khổ lắc đầu, hỏi: 



- Lão thủ trưởng nói thế nào, có mắng tôi không?



Phương Thiên Nhu nghiêm mặt, chỉ chỉ vào trong chiếc xe công. Tần Mục nghiêng đầu liếc nhìn, sắc mặt biến thành khổ qua, có chút buồn bực chào hỏi: 
- Bên kia có bóng cây, qua đó ngồi đi. 



Tần Mục cười hữu hảo với Phương Thiên Nhu, Phương Thiên Nhu chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời đi.



Tần Mục và Phương Tù không mất bao lâu đã đến dưới bóng rừng, lúc này Tần Mục mới cười khổ nói: 



- Lão thủ trưởng, chúng ta hiện tại tôn trọng tự do yêu đương, nhiệm vụ ngài bố trí cho tôi, tôi thật sự không có cách nào hoàn thành. Phương phó khu trưởng không phải trẻ con, nàng có tình yêu của mình, có quyền lựa chọn bạn đời cho mình.



- Tiểu tử, ít lải nhảm đi. Nha đầu này cả ngày bận rộn công việc. Cậu nói xem, hiện tại nó sắp ba mươi tuổi rồi, không có nhà chồng ảnh hưởng nhiều không tốt! Đối với công việc sau này cũng rất bất lợi. 



Tần Mục cười khổ không dứt: 



- Lão thủ trưởng, tổ chức ép duyên, cái này không hợp với chính sách của chúng ta. 



Phương Tù xì một tiếng khinh miệt, mắng: 



- Làm sao, cậu còn muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi sao? Hãy bớt sàm ngôn đi, ba tháng, để cho nha đầu mang đối tượng tới tìm tôi, bằng không tôi sẽ khiến cậu sống không yên. 



Chưa từng thấy vị lãnh đạo nào bất chấp đạo lý như vậy, đưa cho hắn nhân viên kỹ thuật cao cũng giống như đánh chó. Tần Mục không khỏi ác ý oán thầm.



Cục nhân sự ném tới mấy khoa trưởng, cũng không phải hoàn toàn là thủ bút của Quốc Thụy Tường và ban chiêu thương, chỉ sợ cũng mang theo ý tứ của Phương Chấn Bang. Tại sao Phương Chấn Bang lại ngầm đồng ý cho tình huống như thế phát sinh, vậy khẳng định là chắc chắc ba người này cũng không quá dựa vào Kế Đỉnh Thịnh, mà dùng thái độ hàm hồ, lập lờ nước đôi. Cứ như vậy, đặt bọn họ ở Phổ Thượng khu, chính là muốn dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ của Tần Mục và tiếp xúc của Phương Thiên Nhu, biến bọn họ thành nhân vật trong hệ thống của bí thư. Điểm trọng yếu nhất trong chuyện này chính chuẩn bị để cho bọn họ tới phụ trợ Phương Thiên Nhu.



Cách làm này không khác gì cách Bạch Quang Lượng điều Quách Tự Tại xuống cơ sở. Trong lúc vô tình, Tần Mục đã bắt đầu đảm đương nhân vật Quách Tự Tại, trở thành nhân vật dò mìn cho Phương Thiên Nhu. Nghĩ thông điểm này, Tần Mục hiểu được, Phổ Thượng cuối cùng sẽ rơi vào tay Phương Thiên Nhu, Tần Mục và Trương Thúy chỉ là người làm công, sau khi làm xong mọi việc, sẽ phải dâng miếng thịt béo cho người khác. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Phương Chấn Bang đặt Phương Thiên Nhu ở Phổ Thượng.