Thanh Quan
Chương 131132 : Mộng này giống như ly biệt
Ngày đăng: 13:58 19/04/20
Trong phòng khách quý này có màn che hai tầng, Tần Mục kéo không động cái thứ hai, bỏi vì nó cố định rồi, hắn chỉ có thể lách qua màn cửa mà thôi, cảm nhận gió lạnh trong tỉnh. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Tần Mục cười khổ lắc đầu, tình cảnh lúc trước biết Lưu Đan cũng hiện ra. Không thể ngờ cô gái này vô cùng có hiếu tâm, đối đãi cha mẹ chồng tương lai còn tốt hơn cả con ruột. Dân chúng hoa hạ vẫn còn nhiều người thuần phác. Tần Mục thầm than một tiếng, trở lại giường mở đài tỉnh xem, bên trong có chiếu phim kiếm hiệp đánh nhau. Tần Mục xem một chút, hắn biết đây là phim Tuyệt Đại Song Kiêu có Lương Triều Vĩ đóng, cũng hứng thú xem. Nhưng mà phim này tuy kinh điển, nhưng mà Tần Mục đi đường mệt nhọc, đêm qua không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm buổi tối uống rượu với mọi người, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ. Thời điểm hắn mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy trong mũi ngửi được hương thơm, cánh tay ngọc hồng như ngó sen đang cuốn lấy cổ của hắn. Tần Mục uống rượu, cộng thêm ở trạng thái mông lung, ý chí của hắn không cứng cỏi như khi thanh tỉnh. Cánh tay như ngọc kia quấn lấy cổ của hắn, hai bờ môi ướt át ôn nhuận lúc này hôn lên môi của hắn, mang theo kiên định và thần phục, cũng mang theo cảm tình nói không nên lời dính sát vào môi của Tần Mục. Như sương như khói, hắn giống như hãm vào con đường u tối không lối về, lại giống như đang ở trong chỗ có sương mù phiêu đãng không thấy cảnh vật chung quanh, ngửi được mùi thơm lọt vào mũi khiến áp lực trong lòng của Tần Mục giảm nhiều, hắn cảm giác được trong người nóng rực ham muốn cuộn trào, lúc này hôn trả cánh môi thơm kia. - YAA.A.A... Một tiếng kinh hô rất nhỏ, nhưng lại như sấm vang lên bên tai Tần Mục. Đột nhiên hắn mở mắt ra, gương mặt mỹ lệ của Lưu Đan hiện ra trước mắt của hắn. Nàng đang quấn áo tắm trắng nõn, cánh tay và cổ nõn nà của nàng trong ánh đèn mông lung càng thêm rực rỡ óng ánh, vài giọt nước còn đang treo lên tóc dính trên thái dương. Xuyên thấu qua hơi nước mờ ảo mang theo sắc thái mê huyễn, chiếu rọi gương mặt hơi gầy của Lưu Đan càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu. - Cô làm gì thế? Tần Mục nhìn rõ bộ dáng ướt át kiều diễm của Lưu Đan, cộng thêm hành vi của Lưu Đan hiện tại khiến nội tâm Tần Mục chấn động, buồn ngủ không còn, trừng mắt nhìn Lưu Đan nghiêm khắc nói ra. - Tần chủ tịch trấn. Lưu Đan phật thoát chỉnh tóc dài trên thái dương, vài giọt nước trên tóc cũng biến mất, ngược lại vành tai của Lưu Đan đã đỏ bừng lên. Vành tai của Lưu Đan cực đẹp, thoáng mượt mà, lại tương liên như làn da, như hài tử tinh nghịch đang lắc đầu vài cái. Yết hầu của Tần Mục có chút ngứa, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lấy một bộ quần áo trong cặp ra, xoay người không nhìn Lưu Đan, cầm quần áo ném ra sau lưng, có chút tức giận ra lệnh: - Mặc nó vào, ra bộ dáng gì nữa, cô cũng biết tôi là chủ tịch trấn sao! Lưu Đan nhìn thấy bóng lưng của Tần Mục vĩnh viễn không uốn cong, chậm rãi cầm quần áo trên giường lên, đặt lên chóp mũi hít sâu một hơi. Trên quần áo có mùi bông và xà phòng, nói rõ Tần Mục phi thường sạch sẽ, nếu như bộ quần áo này do mình mặc cho Tần Mục, vậy sẽ như thế nào nhỉ? Lưu Đan ghi nhớ hương vị này trong đầu, sau đó càng ném quần áo qua một bên, đứng lên đi tới sau lưng Tần Mục, nàng dán gương mặt của mình vào lưng Tần Mục, hai tay xuyên qua khuỷu tay của Tần Mục như hòa ôm hắn. Trái tim Tần Mục như nổi tróng, trong khoảng thời gian ngắn Tần Mục cũng mê mang. - Cho em dựa vào có được hay không? Chỉ một lát. Gương mặt nhu hòa của Lưu Đan áp vào lưng Tần Mục, có chút cầu khẩn nói ra: - Em mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi, em sợ mình không chèo chống nổi. Tần Mục không nói gì, một nữ hài tử liên tục trải qua chuyện bốn lão nhân ốm đau, chuyện lớn nhỏ gì trong hai nhà này vẫn do nàng mang, cực khổ trong đó có ai hay? Giọng của Lưu Đan càng trở nên nhu hòa, giống như ở trạng thái nói mê, nhưng mà tay ôn nhu của nàng vẫn vuốt ve ngực Tần Mục, mang theo quật cường và ỷ lại. - Thời điểm cha mẹ sinh bệnh, em đã từng thất vọng qua, bất lực qua, cũng có suy nghĩ thắt cổ tự sát. Lưu Đan cảm thấy lưng của Tần Mục ôn hòa và ấm áp, nàng giống như hải âu đang vật lộn trong bão tố, thời điểm sắp kiệt sức buông xuôi, một cái tổ ấm ôn hòa hiện ra trước mặt, tuy cái tổ này vốn không thuộc về nàng, nhưng mà chỉ cần cho nàng nghỉ ngơi một đêm là cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Tần Mục ngẩng đầu thở dài một hơi, mặc cho bàn tay nhỏ bé của Lưu Đan bàn ôm ấp, nhưng vẫn ổn định cởi cúc áo của áo Tôn Trung Sơn ra. Tần Mục chậm rãi nói ra: - Em làm vậy sẽ không hối hận chứ? Lưu Đan lắc đầu sau lưng Tần Mục, tiếp tục nhu hòa nói ra: - Em sẽ không hối hận, em chưa từng bao giờ vui vẻ như ngày hôm nay. Hương khí từ sau lưng cuốn tới, bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lưu Đan cởi ảo ngoài của Tần Mục ra, chậm rãi nói: - Tần Mục, từ đêm hôm đó anh không có làm gì em, em biết rõ anh là người tốt. Tần Mục không quay đầu lại, cũng không ngăn cản động tác của Lưu Đan, có lẽ trong lòng của hắn cũng có hảo cảm với Lưu Đan. Lưu Đan khác với Bạch Nhược Hàm, Tần Mục hoàn toàn có năng lực khiến nàng không giao thiệp với vòng tròn lẩn quẩn của mình. Đột nhiên hắn cười lên, lắc đầu nói ra: - Người tốt? Nếu như anh là người tốt thì hiện tại đã đuổi em ra ngoài rồi. - Không muốn! Lưu Đan giống như con chim non cả kinh, lại ôm lấy Tần Mục lần nữa, nước mắt óng ánh không ngừng chảy ra, ướt đấm áo sơ mi của Tần Mục, cũng ướt át trái tim Tần Mục. - Tần Mục, em thề em nhất định bảo thủ bí mật, không nên cự tuyệt em có được không, không muốn. Giọng của Lưu Đan tràn ngập hoảng sợ. Tần Mục nhẹ giọng nói: - Anh hy vọng em làm như vậy, không nên vì số tiền đó. Thân thể Lưu Đan chấn động, không nói thêm gì nữa, vòng tay của nàng càng ôm chặt hơn. Tay của Tần Mục chậm rãi giơ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ ôn nhu của Lưu Đan, lẳng lặng yên nói ra: - Dùng mấy tờ giấy đổi lất cả đời của em, Tần Mục anh không làm được chuyện như vậy. - Không muốn, không muốn, không muốn! Nước mắt của Lưu Đan không ngừng rơi xuống như mưa, lại quật cường ôm Tần Mục không chịu buông tay: - Không nen cự tuyệt em, không nên cự tuyệt em. Tần Mục mỉm cười, nhu hòa nói ra: - Nếu như buổi tối hôm nay em thành người của anh, anh còn muốn lấy tiền của em sao? Nước mắt của Lưu Đan chảy ra càng nhanh chóng hơn, nàng có chút căn môi dưới, kiên định nói: - Em sẽ trả cho anh, nhưng mà đêm nay anh phải là của em! Tần Mục nghe xong nội tâm nóng rực, hắn thăm dò đã hoàn thành, Lưu Đan này chỉ sợ là thích mình. Hắn chậm rãi xoay người, không thể để một nữ nhân thích mình trong lúc mệt mỏi còn phải khóc nhiều như thế, hai tay đặt lên đầu vai mềm mại của Lưu Đan, thở dài một hơi, kéo nàng vào trong ngực của mình, ôn nhu nói: - Đừng khóc, em cứ khóc lớn đi, nghẹn là không tốt. Nghe Tần Mục dùng ngữ điệu ôn nhu, Lưu Đan cũng không khống chế cảm xúc của mình nữa, hai tay cầm lấy cổ áo sơ mi của Tần Mục, rốt cục thỏa thích khóc lớn lên. Tần Mục ôm nàng, cảm thấy Lưu Đan cũng phi thường giống như mình. Cũng tứ cố vô thân, cũng trải qua nhiều trắc trở, không có hậu viện và không có trợ lực, đó là một loại người ẩn thân trong góc tối hâm mộ quan sát thế giới bên ngoài. Lưu Đan khóc thời gian rất lâu, thời gian dần qua, thân thể hai người càng nóng rực lên. Lưu Đan nâng con mắt nhập nhèm vì khóc lóc của mình lên, vội vàng lau vài cái, đã lau sạch nước mắt, nhìn qua Tần Mục và cười tự nhiên. Có người nói nữ nhân khóc còn tinh ranh hơn nữ nhân khi trang điểm, áp lực trong lòng Tần Mục nhanh chóng bạo phát. Lưu Đan nhu hòa cười cười, giống như người vợ tận cương vị với chồng mình, từ từ cởi bỏ áo sơ mi của Tần Mục. Rốt cục trong ánh mắt như lửa của Tần Mục, Lưu Đan chậm rãi đặt bàn tay trắng nõn lên ngực, chiếc áo tắm trắng từ từ rơi xuống đất, thân hình hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt Tần Mục. Ánh đèn mờ ảo trong phòng càng tôn nét hoàn mỹ của Lưu Đan lên, trong phòng nhanh chóng còn lại tiếng hít thở gấp gáp. Lưu Đan mang theo thân thể thơm mát run rẩy đi tới gần Tần Mục, sau đó hai người nằm xuống. Tuy ngọn đèn đã tắt đi, không bao lâu Tần Mục đã quen với ánh sáng lờ mờ nhìn qua dung mạo xinh đẹp của Lưu Đan, nhẹ giọng nói: - Nếu em đã lựa chọn, như vậy sau này em là nữ nhân của anh! Lưu Đan đè nén giọng nói run rẩy ân một tiếng. Trong giọng nói ẩn chứa chờ đợi, mừng rỡ, giải thoát cùng an tâm, khiến chủ nghĩa đại nam tử của Tần Mục lập tức bành trướng, đứng dậy phủ chăn kín lại. - A...... Một tiếng hét trầm thấp trong gian phòng yên tĩnh vang lên, hai tay của Lưu Đan ôm chặt lấy lưng của Tần Mục, móng tay của nàng đâm vào thịt của Tần Mục. Ánh mắt của nàng có nước mắt lần nữa, nhưng mà nước mắt này cũng không có khuất nhục cùng khổ sở, mà là tràn ngập yêu thương với nam nhân. Tần Mục nhẹ nhàng vén mái tóc rối trên đầu Lưu Đan lên, nhẹ giọng nói: - Lưu Đan, em yêu anh sao? Lưu Đan có chút do dự gật gật đầu, thò tay ôm Tần Mục chặc hơn, đùi ngọc của nàng cũng gác lên hông của Tần Mục, mang theo một tia đau đớn, nhỏ giọng nói: - Yêu em đi, ngay đêm nay, ngay đêm nay. Những lời này giống như tăng thêm động lực của Tần Mục, trong gian phòng yên tĩnh vang lên tiếng rên đầy áp lực của Lưu Đan. Thẳng đến đêm khuya hai người mới ôm nhau ngủ, tuy Tần Mục tiêu hao thể lực và mệt mỏi, cũng có phóng túng sau thời gian dài nín nhịn, cho nên ngủ thật nhanh, tới khi hắn tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại hương khí của Lưu Đan lưu lại, mà Lưu Đan không có tung tích. Tần Mục thở dài một tiếng, thò tay ván chăn lên, lại phát hiện chăn có một vết máu như đóa hoa mai, lập tức ngây ngốc. Thời điểm này cửa phòng tắm mở ra Lưu Đan khoác khăn tắm đi tới gần Tần Mục, nhìn thấy Tần Mục nhìn chằm chằm vào vết máu trên giường và sững sờ, ngượng ngùng cười cười, trong mắt ẩn chứa nước mắt, nhỏ giọng nói ra: - Em, em chưa làm với anh ta, lão nhân vẫn không đáp ứng cho anh ấy, không cho anh ta... Tuy tối hôm qua điên cuồng với Tần Mục tới nửa đêm, hiện tại thân thể còn tê đại vô lực, Lưu Đan vẫn oán hận dậm chân, làn da toàn thân của nàng hồng lên, giống như thẹn thùng vô hạn. Tần Mục cảm thấy cảm động, hắn nhảy xuống giường ôm ngang Lưu Đan, hai người lại ngã vào giường lớn. Lưu Đan nhìn thấy tỏng mắt Tần Mục có hỏa diễm nồng đậm, vội vàng nói ra: - Không được, không được, đêm qua mới... Hiện tại em còn đau! Trong lòng Tần Mục lúc này tràn ngập nhu tình, làm gì còn cho Lưu Đan cự tuyệt. Trong tiếng kinh hô của Lưu Đan, khăn tắm lại bị ném lên sàn phòng ngủ. - Không muốn, không muốn, em sợ! Em kiện anh tội cưỡng gian. Lưu Đan không sợ lựa lời, thậm chí ngay cả cưỡng gian cũng nói ra, sau đó nàng giống như bị điện giật, thân thể lập tức cứng ngắc. Ánh mặt trời chiều từ từ chiếu rọi cả tỉnh thành, tiếng rên uyển chuyển của Lưu Đan vang vọng, luân phiên cầu xin tha thứ, Tần Mục cuối cùng trận đánh cuối cùng vĩ đại, đây là chiến đấu rất đặc thù. Lão nhân giải phẫu phi thường thành công, loại tuổi này có thể giải phẫu như thế là vô cùng viên mãn, người trong phòng bệnh cũng nói hiếu tâm của Lưu Đan làm cảm động ông trời, ngay cả bác sĩ cũng nắm chặt tay Tần Mục không ngớt lời chúc mừng. Sau khi dàn xếp tốt tất cả, Tần Mục mới rời khỏi tỉnh thành, dặn dò lão nhân phải an tâm tĩnh dưỡng. Lưu Đan tiễn Tần Mục tới nhà ga, Lưu Đan u oán nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời đi, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Tần Mục trở lại Miếu Trấn, lại báo cáo với Trác bí thư chuyện của hai lão nhân, Trác Đại Trung phi thường hài lòng, ngày hôm sau trên báo huyện có bài báo Trấn an cán bộ về hưu. Hiện tại đã gần cuối năm, chuyện quan tâm cán bộ kỳ cựu là chuyện đáng làm. Hai ngày nữa huyện ủy cũng phát cờ thưởng "Đảng ủy trấn ưu tú" cho Miếu Trấn, lúc này Trác Đại Trung mừng rỡ không có việc gì thì rời văn phòng đi dạo. Năm trước vô sự, Tần Mục cũng được thanh nhàn, cũng xem một ít báo trì về cục diện quốc gia. - Đinh linh linh. Một tiếng chuông điện thoại dồn dập khiến Tần Mục đang xem báo hào hứng chưng hửng, hắn cầm lấy điện thoại, chậm rãi nói ra: - Alo, xin hỏi là ai thế? Điện thoại bên kia trầm mặc một chút, sau đó một giọng nữ thanh thúy vang lên. - Tần Mục sao? Tần Mục phát mộng, giọng nói này hắn tuyệt đối chưa từng nghe qua, liền trầm giọng nói ra: - Tôi là Miếu Trấn Tần Mục, cô là? Đầu dây bên kia nghe là Tần Mục, nói chuyện trực tiếp hơn: - Tần Mục đúng không, ta là Đinh Ngưng. - Đinh... Ngưng? Tần Mục triệt để mơ hồ, trong miệng không tự giác nói ra hai chữ này. Đầu dây bên kia lại trầm mặc, chỉ có tiếng hô khẩu hiệu vang vọng vang lên. - Xin hỏi, cô có chuyện gì không? Tần Mục xoa xoa huyệt Thái Dương, y nguyên tâm bình khí hòa hỏi. - Tần Mục, tôi cho anh biết, chính anh làm chuyện xấu xa gì tôi mặc kệ, dù sao đến lúc đó anh bất kể tôi là được. Đinh Ngưng mê muội nói một câu, đầu óc của Tần Mục nghe thế nào cũng không hiểu nổi, sau đó cúp điện thoại. Tần Mục cầm điện thoại mờ mịt cả buổi, sau đó cười khổ cúp điện thoại, châm một điếu thuốc đi tới bên cửa sổ, thò tay lau giọt sương trên cánh hoa. Điện thoại lại vang lên, đã gần cuối năm, điện thoại lúc nào cũng bận rộn. Tần Mục cầm lấy điện thoại, đây là dượng ba Cao Phái. Trong điện thoại ngữ khí của Cao Phái có chút trách cứ Tần Mục không biết gọi điện thoại tới kinh thành, trước kia không có hiện tại lễ mừng năm mới chẳng lẽ không thể gọi về hỏi thăm hay sao? Tần Mục vẫn chưa hiểu rõ về tình hình bên kinh thành, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng với Tần lão gia tử, liền hàm hồ vài câu, hỏi thời tiết tỉnh Bắc Liêu. Cao Phái cười ha ha, nói chuyện trong nhà với Tần Mục. Thân tình nhàn nhạt chảy trong lòng Tần Mục, khiến cho Tần Mục bắt đầu nhớ tới mẹ mình đang ở Mỹ.