Thanh Quan
Chương 1052 : Kiếm chỉ hoàng dương (4)
Ngày đăng: 14:08 19/04/20
Điện thoại di động năm 97 không phổ biến như thế kỷ hai mươi mốt, trên dưới một trăm đồng có thể mua được một cái điện thoại không tệ, hiện tại điện thoại rất đắt, không cần phải nói cót thể ghi âm quay phim, chỉ cần có thể cầm đồ vật này ra thì nó có thể hơn cả ngàn. Tần Mục hiện tại tiền lương một tháng trên sáu trăm, nếu hắn bằng tiền lương đi mua điện thoại di động, còn không biết chờ tớ ngày tháng năm nào. Cho nên tuy Tần Mục không tham ô, nhưng mà loại chuyện này phi thường mẫn cảm, hắn cũng không phải nhìn thấy là bắt, nhưng hắn nói rõ sẽ ra tay với khu Hoàng Dương này, có thể bắt chứng cớ tới tay thì không bỏ qua.
Tần Mục phân phó xong, cũng cầm lấy điện thoại, gọi số 1, sau đó nói vào bên trong.
- Này, Lưu cục trưởng nha, tôi là tiểu Tần. Tại khu Hoàng Dương phát hiện có nhân viên chấp pháp lợi dụng chức quyền ẩu đả quan chức chánh phủ. Đúng, đúng, ngay ở giao lộ Hải Triều, đúng vậy, tốt, tôi chờ.
Tần Mục điện thoại này lập lờ nước đôi, hơn nữa cũng không có lớn tiếng như vậy, người bên ngoài nghe mơ hồ. Lưu Đại Hữu nhận được điện thoại của Tần Mục thì biết rõ Tần Mục muốn cho khu Hoàng Dương một chút không thoải mái, tự nhiên biết phải làm sao, lập tức điện thoại vào trong cục thành phố nói chuyện với thường vụ phó cục trưởng Hoàng Phẩm Hùng có cảm tình với hắn, mang chuyện xảy ra nói rõ một lần.
Giữ trật tự đô thị của khu Hoàng Dương tại Quảng Châu đều có đăng ký. Hoàng Phẩm Hùng nghe Lưu Đại Hữu báo cáo, nhất thời nổi giận, tức giận nói:
- Coi trời bằng vung, dưới ban ngày ban mặt bọn này làm công tạm thời nên cho rằng mình là ông trời sao? Còn dám đánh quan chức chính phủ, tôi phải tận diệt bọn chúng.
Hắn cũng không có thông tri cục trưởng, trực tiếp rút hơn mười tên cảnh sát, lái xe hơi đi ra ngoài. Cục trưởng nghe được dưới lầu có tiếng ồn ào, kéo rèm ra nhìn vài lần, thò tay lên sờ ót cả buổi, đột nhiên cười rộ lên.
Tần Mục tắt điện thoại, bàn tay vỗ lưng Tây Môn Nhạn, thấp giọng nói ra:
- Có thể lao ra hay không, bảo vệ tốt lão nhân kia?
Lão nhân bị đánh dựa lưng vào xích lô, thương thế trên mặt thấy rất rõ ràng.
Tây Môn Nhạn lúc này nói nhỏ:
- Anh muốn ông ta làm chứng sao? Đừng nghĩ, người ta còn muốn ở đây buôn bán đấy, nếu như làm chứng cho anh, người ta về sau sinh hoạt thế nào?
Hắn nói ra lời này thì đám người kia lập tức khó hiểu, nhao nhao đưa mắt nhìn qua tên đầu lĩnh. Con mắt của đầu lĩnh đã xanh lại, là bị Tây Môn Nhạn đấm trúng, trên mặt khó chịu và thịt cứ giật giật. Hắn kéo một tên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi, đạp hắn một cước nói ra:
- Đi, lái xe, kéo chúng tới văn phòng của chúng ta. Thật sự là phản rồi, trên đường cái dám đánh giữ trật tự đô thị? Con quỷ cái, đi vào xong không lột da của nó là không được mà.
Nói xong, trừng mắt mắng đám người tụ tập ở chung quanh, quát:
- Nhìn cái gì vậy, giữ trật tự đô thị chấp pháp, có cái gì đẹp mắt, nên làm gì thì làm đi.
Tên giữ trật tự đô thị kia cẩn thận lái xe tải, Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:
- An tâm lái xe, chúng ta không chạy.
Tên giữ trật tự đô thị than thở khởi động xe, nhỏ giọng nói ra:
- Các người đấy, nếu thật có năng lực thì nên kéo hậu trường của mình ra đi, nếu không thì ở đây đánh bọn họ vài cái, bọn họ sẽ trả các người gấp mười.
Tần Mục cũng phải nhìn qua tên giữ trật tự đô thị này vài lần, sau đó đưa ánh mắt nhìn qua Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn trên mặt sưng đỏ, khóe miệng còn có vết máu, khiến nội tâm Tần Mục chửi mình vài câu không từ thủ đoạn, vươn tay ra nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng như ngọc của Tây Môn Nhạn. Tây Môn Nhạn cục xúc bất an muốn né tránh Tần Mục, lại va chạm vào chỗ đau, chỉ tùy ý Tần Mục cầm tay của mình, trong nội tâm cảm giác ngọt ngào bao phủ.
Đề Na ngồi ở bên cạnh không ngớt châm chọc:
- Ai, Nhạn tỷ rốt cục vẫn thành công cầm tay Tần cục trưởng, em lúc nào mới có thể đạt được tâm của Tần cục trưởng đây?