Thanh Quan
Chương 1092 : Cuồng cẩu trấn áp (1)
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
Hơn nữa Văn Nhập Hải cũng không đơn thuần vì trả thù Hồ Bân, tự tưởng của hắn còn mang theo hương vị gõ núi chấn hổ. Công ty kiến trúc kia có bối cảnh thế nào, Tần Mục còn hiểu rõ hơn Văn Nhập Hải. Đối với tư tâm của Văn Nhập Hải, Tần Mục làm như không nhìn thấy, đầy giọng quan nói:
- Văn phòng khai phát của chúng ta là làm gì, chính là mưu phúc lợi cho nhân dân! Những kẻ trong mắt chỉ có tiền, lương tâm bị giẫm nát dưới chân, chúng ta không nuông chiều, nuông chiều bọn hắn chính là phạm tội đối với toàn bộ dân chúng thành phố. Nhập Hải, chuyện này anh xem rồi làm, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, hi vọng anh cho tôi một năm mới khoái trá.
Tần Mục giải quyết dứt khoát, Văn Nhập Hải giống như được ăn quả nhân sâm, toàn thân thoải mái. Đi theo lãnh đạo như vậy làm việc, không nói lời nào đã buông xuống quyền lợi, làm cấp dưới có gì vui vẻ hơn? Trọng yếu hơn là, Tần Mục chấp nhận hành vi trả thù của mình, ý tứ phi thường minh xác, Tần Mục đồng ý tính tình của hắn, chính là nói với hắn, chuyện này làm thành rồi thì ngoan ngoãn trở thành trung khuyển của Tần Mục, Tần Mục muốn hắn cắn ai thì hắn cắn ai, không hỏi nguyên nhân bất kể hậu quả.
Văn Nhập Hải cúi đầu nhìn dấu chân trên người mình, hình như mông cũng trúng hai đá. Hắn cười lạnh gọi điện đến khu khai phát Phượng Minh, trách cứ mình ở công trường kiến trúc tiểu khu Hồ Quang Sơn Sắc bị người ấu đả, hi vọng cục công an khu nhanh chóng xuất cảnh. Bởi vì phương châm của Tần Mục là muốn mấy khu khai phát bảo trì quá độ vững vàng, cho nên Văn Nhập Hải không điệu thấp, mà trực tiếp lộ ra thân phận của mình.
Khoa trưởng văn phòng khai phát, còn là khoa sự vụ trọng yếu, có thể nói có quyền lực, tuy rằng chức vị khoa trưởng nhưng quyền lực còn lớn hơn bí thư khu ủy bốn khu, cục công an khu Phượng Minh lập tức đăng báo bí thư cùng khu trưởng, liên hệ khu Kỳ Lân, không qua bao lâu, bảy tám chiếc xe công an đã mở còi ầm ĩ chạy tới, từ trên ầm ầm nhảy xuống ba bốn mươi công an, đều theo sự dẫn dắt của cục trưởng nháy mắt bao quanh Văn Nhập Hải.
Quả nhiên là chạm tay có thể bỏng, con mẹ nó loại cảm giác này thật thỏa mãn, đáy lòng Văn Nhập Hải không khỏi mắng to khoái trá.
Văn Nhập Hải nói xong lời này cảm giác thân thể mình không tự chủ được run rẩy lên. Loại phương thức tháo nước như vậy chỉ xuất hiện qua trong giấc mộng của hắn, bây giờ lại thành sự thật. Hắn không nhìn tới thần sắc kinh khủng của Hồ Bân, chỉ sợ mình không nhịn được xông qua đá vài cước. Tuy rằng hiện tại hắn có đánh người các nhân viên cảnh vụ có thể làm như không nhìn thấy, nhưng hắn không muốn khiến người bắt chuôi, chậm rãi xoay người lưu lại một câu:
- Đồ dùng trong nhà tôi chưa được tôi đồng ý đã bị nhóm người này lấy đi, nên trả trở lại cho tôi rồi.
Hai vị cục trưởng nhất thời đau đầu, vị khoa trưởng này nói vậy là có ý gì? Không được sự đồng ý của hắn lại dọn đồ dùng trong nhà hắn mang đi, đây không phải chính là “trộm” sao? Hai vị cục trưởng đang muốn nịnh bợ Văn Nhập Hải, lập tức nhìn qua nhóm công an ra dấu bằng ánh mắt.
Đợi sau khi Văn Nhập Hải rời khỏi, hai cục trưởng liền làm ầm ĩ xem ai đi thẩm vấn Hồ Bân. Theo trong khẩu khí của Văn Nhập Hải, hình như giữa hắn cùng Hồ Bân còn có chút ân oán riêng tư, nếu xử lý tốt Hồ Bân, rất có thể được niềm vui của Văn Nhập Hải. Niềm vui kia đại biểu điều gì, đại biểu sang năm khi hợp lại bốn khu thì trong cục công an sẽ có vị trí trọng yếu dành cho mình, chuyện tốt như vậy ai mà không cướp làm?
Đợi hai cục trưởng đạt chung nhận thức, áp giải đám người Hồ Bân rời khỏi công trường, ngành cơ quan có quan hệ tới công trình kiến trúc cũng phái ra nhân viên, đi tới phong tỏa thông báo công trường đình công, hơn nữa còn nói rõ với người phụ trách công trường.