Thanh Quan
Chương 1094 : Con cờ bị bỏ quên nơi nào cũng có
Ngày đăng: 14:09 19/04/20
Hai mươi hai tòa lầu của tiểu khu Hồ Quang Sơn Sắc toàn bộ bị niêm phong, mỗi ngày chậm trễ tổn thất hơn mười vạn, công ty còn vay số tiền lớn của ngân hàng, Kế Đỉnh Thinh cũng chịu trách nhiệm phiêu lưu. Tục ngữ nói rút cây cải củ cũng bị dính bùn, công trường kiến trúc không xảy ra chuyện còn hoàn hảo, vừa ra chuyện nói không chuẩn sẽ liên lụy không ít, đây là điều mà Kế Đỉnh Thịnh không hi vọng nhìn thấy.
- Chú, chú nói gì đi chứ. Tiểu tử Tần Mục thật khinh người quá đáng, biết rõ quan hệ giữa chú cháu mình, còn không cho mặt mũi, cháu xem hắn chán sống rồi, đem cháu bức nóng nảy cháu tìm vài người làm thịt hắn!
Kế Bằng không hiểu chuyện khác, nhưng chơi thủ đoạn trên đường thì rất quen thuộc.
- Hồ nháo!
Kế Đỉnh Thịnh vỗ bàn phát hỏa:
- Cháu nhìn xem trong đầu cháu rốt cục nghĩ cái gì, nếu có thể đơn giản giải quyết Tần Mục, còn là Tần Mục sao? Người bị đạp xuống dưới chân mà vẫn có thể xoay người, cháu dám dùng loại thủ đoạn kia đối phó hắn, quay đầu lại sẽ có người dùng loại thủ đoạn này đối phó cháu. Ở địa phương nào phải giảng quy củ địa phương đó, công ty của cháu không hợp tiêu chuẩn, bị tra xét cũng không lời nào để nói.
Kế Bằng hít sâu một hơi, có chút không dám tin tưởng nhìn Kế Đỉnh Thịnh. Mọi người đều nói Kế Đỉnh Thịnh là tâm phúc của chủ tịch thành phố, bên trong Châu Nghiễm ngoại trừ Phương Chấn Bang thật không có ai hắn không dám gây tới. Trong cán bộ trung tầng, Kế Đỉnh Thịnh đã xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, đây là điều mọi người công nhận. Đây là lần đầu tiên Kế Bằng từ trên mặt Kế Đỉnh Thịnh nhìn thấy vẻ phẫn nộ tức giận. Nếu Kế Đỉnh Thịnh đã nổi giận, Kế Bằng cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận hỏi:
- Vậy chuyện này bỏ qua như vậy sao? Nhiều tiền như vậy đều ném bỏ?
Kế Bằng không nghĩ tới Kế Đỉnh Thịnh gọi mình trở về là vì dặn mình làm chuyện như vậy, trong lòng không khỏi phát lạnh. Kế Đỉnh Thịnh lòng dạ độc ác hắn biết rõ, nhưng có thể làm cho Kế Bằng làm ra chuyện như vậy đối với nữ nhân của mình thật sự làm cho hắn có chút không thể thừa nhận. Kế Đỉnh Thịnh thấy sắc mặt hắn khó xem, liền đưa cho hắn điếu thuốc, giảm thấp thanh âm nói:
- Tiểu Bằng, phải thông suốt một chút đi, chú chỉ nói là tình huống khó khăn nhất, nhưng chú vẫn sẽ tìm người ra mặt nói chuyện với Tần Mục, sự tình không nhất định đi tới bước kia. Nhưng chú cũng nói thẳng trước, một khi chú muốn cháu tráng sĩ đứt cổ tay, cháu cũng không được luyến tiếc.
Trong miệng hắn tuy nói sẽ cố gắng, nhưng Kế Bằng biết mâu thuẫn giữa Kế Đỉnh Thịnh cùng Tần Mục đã thật sâu, trừ phi một bên xuống đài, nếu không vẫn là cục diện không chết không ngừng. Kế Đỉnh Thịnh chịu vứt mặt mũi nói chuyện ôn hòa với Tần Mục sao, dùng óc heo suy nghĩ cũng biết là không thể nào.
Chiêu thức này của Tần Mục đùa hung ác cực điểm, bày tỏ tâm lý có thù tất báo. Kế Đỉnh Thịnh nhìn đứa cháu rầu rĩ không vui rời khỏi, cũng thở dài thật sâu, gọi điện hỏi thăm tình hình khi đó, lại biết chuyện này khởi nguyên bởi khoa trưởng khoa sự vụ bên văn phòng khai phát, người kia tên Văn Nhập Hải, có ân oán riêng với tên cai bên công trường kiến trúc, nương cơ hội này trả thù. Văn Nhập Hải kia cũng là người quả quyết tàn nhẫn, vì phát tiết hận thù trong lòng không tiếc đem hai nhân vật thực quyền như Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh đẩy lên cục diện đối chọi gay gắt, thật không biết chữ chết viết như thế nào.
Nếu cháu hắn đã mất đi một tình nhân, như vậy Tần Mục cũng không thể yên ổn. Bên công trường kiến trúc Kế Đỉnh Thịnh tự hiểu không làm được gì, Tần Mục quan mới nhậm chức phải lập uy, mà công ty kiến trúc biến thành đối tượng bị hắn khai đao. Hơn nữa sự thật rành rành ra đó, nghe nói bản báo cáo đã đưa ra, tuyệt đối vô lực xoay chuyển trời đất. Nếu Tần Mục quyết tâm lập uy, cho dù kiến trúc tiểu khu có hợp tiêu chuẩn, chỉ cần thao tác một chút, đảo mắt vẫn trở thành không hợp tiêu chuẩn mà thôi. Làm cho Kế Đỉnh Thịnh cảm thấy hận chính là, Tần Mục lại dùng phương thức này tuyên cáo sự trả thù của mình, quả thật là giẫm lên vai Kế Đỉnh Thịnh mà đi.
Kế Đỉnh Thịnh tuyệt đối không cam lòng làm bậc thang cho người khác, nhưng hắn cũng không thể tự tìm phiền phức trong lúc đầu sóng ngọn gió, cho nên đưa mắt nhắm ngay Văn Nhập Hải.
Văn Nhập Hải chỉ vừa được thế, gốc rễ quá nông cạn, nếu bây giờ Tần Mục còn chưa muốn khua chiêng gióng trống đối nghịch với mình, thì phải cam chịu cho Văn Nhập Hải vì sự kiện này xuống ngựa.