[Thánh Quốc Thần Thú Hệ Liệt] – Bộ 4 – Thần Hồn Điên Đảo

Chương 12 :

Ngày đăng: 21:23 20/04/20


Rừng rậm vô bờ mênh mông xanh ngắt.



Ve kêu vang vang, vô số loài chim đậu trên cành ca hát, diễn tấu khúc ca thiên nhiên hài hòa…



Đột nhiên, một cây đại thụ kịch liệt đong đưa ~~



Bốn phía lập tức im lặng, chim ngừng hót, ve ngừng kêu, mọi sinh vật xung quanh tựa như bị tắt tiếng vắng lặng im lìm ~~ Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ đột ngột truyền ra, cắt nát không gian ~~



Âm thanh tuyệt vời đó bao hàm sự sung sướng tột đỉnh cũng như tràn ngập thống khổ khó tả. Phóng đãng đến xuyên thấu lòng người.



Cây đại thụ lại càng thêm đong đưa mạnh hơn.



Tiếng rên rỉ chuyển thành ngâm kêu.



Ngâm kêu chuyển thành tiếng thở dốc khóc gọi làm cho người ta tiêu hồn thực cốt…



“A a… mau thả ta xuống…”



“Xuống dưới làm gì, làm trên cây mới kích thích chứ. Úc úc – cái mông của tiểu Vu sư càng ngày càng chặt, sướng thật ~~”



Một giọng nam tràn ngập ma lực trầm thấp cười cười, dùng ngữ khí trêu ngươi cất lên.



“Vương bát đản! Đừng có nói ăn nói hạ lưu thế!”



“Hạ lưu? Tối hôm qua ai ôm chặt lấy Bản Đại thần, nói là thích ta lắm, còn cầu xin ta cố sức thọc cưng?”



“Ai… ai nói chứ? Nhất định không phải Bản sứ! Ngươi còn dám nói bậy, cẩn thận ta đánh ngươi!”



“Tiểu Vu sư này sao trở nên mạnh mẽ ghê na? Ta nhớ trước đây cưng rất là dịu dàng đáng yêu mà. Cưng thay đổi mất rồi, thực sự thay đổi rồi!”



“Ta thay đổi? Ngươi mới là thay đổi 180 độ í! Ngươi là Tham Thiên Đại thần giả!”



“Sao lúc nào cũng bảo ta giả a? Bản Đại thần tuy thiếu ba phần hồn, nhưng vẫn anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu như trước đây a. Cưng không hài lòng chứ gì, được, ta đi chộp ba thằng kia đến đây, bảo bọn nó mang hồn giả lại cho ta!”



“Không được! Ngươi muốn hại chết bọn họ sao? Bọn họ là thành viên hoàng thất Thánh quốc rồi, Bản sứ không cho phép ngươi làm tổn thương họ.”



“Vậy thì ngoan ngoãn im cái miệng nhỏ bên trên đi, chỉ cần dùng cái miệng nhỏ bên dưới hầu hạ Bản Đại thần là tốt rồi.”



“Ta nói ngươi đừng có ăn nói hạ lưu thế nữa cơ mà, sao không nghe ra a? A a – nhẹ chút đi ~~”



“Ít nói nhiều, mau lắc lắc cái mông cho ta!”



“Vương bát đản! Ở trên cây làm sao mà lắc được a? A a ~~ đừng mà ~~ ta sắp ngã xuống rồi ~~ A a ~~”



“Hộc hộc… không muốn ngã xuống thì kẹp chặt cái mông đi! Úc úc ~~ sướng chết được ~~”



“A a… đừng mà… đừng mà…”


Cậu biết thừa mà…



“Ngay cả một người uyên bác như cưng cũng không biết?”



“Không biết.” Thánh sứ tiếp tục tán tán cái sự nhầm tưởng của Đại thần.



Vì sao?



Vì sao lại phải nói dối thấu trời?



Một Đại thần hoang *** hoàn toàn khác trước đây, nếu không còn nữa, chẳng phải cậu thắp hương tạ Phật Tổ phù hộ cùng ông trời ban ơn còn chưa đủ sao?



Nhưng, chỉ cần nghĩ đến hắn ta sẽ ăn cái tiên đan gì đó bay lên trời, tâm tình không hiểu tại sao lại phiền muộn vô cùng.



“Cái chỗ đó chắc là rất khó tìm chăng? Cũng phải, dù sao cũng chứa tiên đan thần kỳ có thể thăng thiên, sao mà dễ tìm cho được, chỉ e đã có người ăn sạch tiên đan từ lâu rồi.”



“Đúng vậy.”



“Không sợ, chỉ cần Bản Đại thần cố gắng, nhất định sẽ tìm được mà.”



“…”



“Tiểu mỹ nhân, cưng cũng sẽ tìm cùng Bản Đại thần, đúng không?”



“Đúng…” Đúng cái đầu ngươi!



“Cảm ơn sự giúp đỡ của cưng a.”



“…Đừng khách sáo.”



“Để hùng hồn cảm ơn cưng, như vầy đi, trước khi ta đi, ta sẽ tận lực cho cưng cảm thụ một chút hùng phong của Bản Đại thần nha.”



Đại thần bỗng nhiên lao đến, đè cậu xuống dưới thân.



“Đại thần hỗn đản! Ngươi tính làm gì?”



Thánh sứ kêu toáng lên.



Tính làm cái gì thế? Vừa mới rồi không phải còn cực kì đáng thương ngước mắt nhìn trời sao?



“Bản Đại thần sắp rời đi rồi, cho cưng ăn thêm một chút côn th*t thần tiên của Bản Đại thần. Chỉ e là sau này cưng muốn ăn nữa cũng không được í. Để lại chút kỉ niệm, sau này cũng có cái để hồi tưởng a.”



“Dâm ma! Ai muốn hồi tưởng cái thứ vô sỉ đó của ngươi!”



“Di? Ta là thần, không phải sao, đương nhiên hai giống phải khác hẳn nhau chứ.”



“Bây giờ có phải lúc thảo luận vấn đề này đâu! Vương bát đản! Ngươi cởi quần áo ra làm gì? A a ~~ thả ta ra, cái tên vô sỉ hạ lưu đại *** ma này ~~”