Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 33 :
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Edit: Ishtar
Ngày sinh nhật của Chu lão gia vừa vặn đúng ngày cuối tuần, cho nên người đến tham dự cũng không ít, trừ bỏ thân thích của Chu gia, còn có rất nhiều chiến hữu bạn bè thân thiết cũng dẫn theo gia đình tới.
Chu gia hiếm khi nào náo nhiệt như vậy, Chu Quảng Vinh cười trò chuyện với chiến hữu, tiếng cười vang như chuông, tinh thần mạnh khỏe, đại khái là vì quá mức vui vẻ, khuôn mặt ngày thường có chút nghiêm túc lúc này cũng hồng hào vui vẻ.
Hàn Tả Tả lại thật sâu cảm nhận được, trầm mặc ít lời cũng có chỗ tốt vô cùng.
Ví như lúc này, Chu gia cần người ở cửa nghênh đón khách mời.
Lang Hi cũng trong hàng ngũ thế hệ trẻ của Chu gia, tự nhiên thích hợp, nhưng anh lại trưng ra bản mặt lạnh tanh như thần giữ cửa, chắc rằng có thể đem khách khứa trực tiếp dọa chạy mất.
Hàn Tả Tả ngược lại rất có duyên ăn nói, chừng mực lễ phép, bất quá cô cũng không phải là người của Chu gia, rất nhiều người đều không biết, tất nhiên cũng không phù hợp.
Mà Chu Hoằng đang đang ở thời kỳ nổi loạn, rất không đủ ổn trọng, ai cũng lo lắng khi để cho hắn đi đón khách.
Về phần bác cả và chú ba Chu gia, đều ở trong phòng bận rộn tiếp đón khách mời.
Vì thế nhiệm vụ đứng ở cửa nghênh đón khách mời liền giao cho anh cả Chu Thuần.
Chu Thuần một người rất chịu khó và có trách nhiệm, cười đến cằm đều cứng đơ, miệng lưỡi khô khốc, ngay cả nước miếng cũng chưa uống.
Hàn Tả Tả không có khí thế lù lù bất động giống Lang Hi, mỗi lần đến trường hợp này, vẫn luôn nhịn không được trong lòng có chút không được tự nhiên, vì thế cô đối với chú tư còn có một loại cảm giác phá lệ thân thiết, giống như hai người cùng tình nguyện cam chịu ‘đứng dưới mái hiên’.
Dù sao ở Chu gia, người có thân phận xấu hổ, duy nhất chỉ có cô và Lang Hi.
Lang Hi từ trước đến này không thích giao tiếp với người lạ, vì tránh cho phiền toái, vẫn một mình đứng dựa trong góc, mặt không chút thay đổi cùng cùng những người đi qua gật đầu chào hỏi, rất ít mở miệng.
Chu Quảng Vinh cùng người đối diện nói mấy câu, liền quay về phía anh vẫy vẫy tay, cười gọi anh qua đó.
Hàn Tả Tả nghe được tên của anh như phản xạ có điều kiện nhìn về phía anh, đúng lúc giao với tầm mắt của anh, lập tức làm như không có việc gì dời đi tầm mắt.
Lang Hi bỏ tay vào túi quần, vẻ mặt hờ hững đi tới.
Chu Quảng Vinh cười vui vẻ vỗ vỗ bờ vai của anh, giới thiệu với chiến hữu của ông: "Đây là lão Tứ nhà tôi! Trước kia luôn ở nước ngoài, mấy ngày gần đây mới về nước phát triển! Ông đừng thấy vậy mà khen nó, thằng con này của tôi cái gì cũng tốt, chính là tính tình có chút không được tự nhiên, lớn lên không thích nói chuyện!"
Vị chiến hữu kia vẻ mặt tươi cười nói: "Con trai nhà ông có ai mà không tốt chứ, tôi thấy cậu ấy cũng là thanh niên tài tuấn! Người trẻ tuổi đều có chút cá tính, tuy trầm mặc vậy nhưng càng có vẻ ổn trọng đó thôi!"
Chu Quảng Vinh ha ha cười rộ lên, ý vị thâm trường nhìn về phía bên cạnh nói: "Con gái nhà ông cũng rất giỏi mà, nhiều năm không thấy, nay cũng đã lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, Thủy Linh Linh, xinh đẹp giống hệt như em dâu ngày xưa!"
Đứng ở bên cạnh là cô gái tóc dài qua vai, gương mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, mang theo ngượng ngùng mỉm cười, thoải mái nói: "Lần trước gặp bác Chu cháu còn chưa xuất ngoại, khi đó còn đang trung học!"
Hàn Tả Tả: "..."
Cái gì mặt mũi khoan! Kia rõ ràng là mặt trái xoan, là trái xoan đó!
Hàn Tả Tả bắt đầu tội nghiệp cô nàng hồi này, nếu lời này bị cô ta nghe được, có mà đau lòng chết mất.
Hàn Tả Tả rút tay ra, không nhìn vẻ mặt bất mãn của Lang Hi, tỏ ra đau lòng nói nói: "Miệng tích chút đức đi chú tư! cô gái nhà người ta bị anh làm cho nhiều lúng ta lúng túng a, anh như vậy là không đúng, đối với phụ nữ cần phải ôn nhu có phong độ! Hơn nữa, chính anh tư duy lạ đời nói chuyện lại hay bắt chẹt người khác, anh còn trách người ta không hiểu ý tứ của anh... Chú tư anh thật là nên học lại tiếng Trung cho thật tốt!"
Lang Hi lơ đễnh nói: "Em có thể biết, cô ta không bằng em!"
Lang Hi nghĩ nghĩ, còn thật nghiêm túc bổ sung nói: "Chỉ số thông minh thấp là chuyện vô cùng đáng thương, cô ta vốn sinh ra đã kém cỏi, không liên quan gì tới anh!"
Hàn Tả Tả: "..."
Hàn Tả Tả thật muốn thay cô nàng hồi nãy phun huyết, yên lặng xoay mặt đi, cảm thấy giờ phút này tâm tình của cô vô cùng phức tạp, thế nhưng ẩn ẩn có loại cảm giác như là – trứng đau ah.
Lang Hi vui vẻ sờ sờ đầu cô, trong giọng nói tràn đầy may mắn: "Có em hiểu được anh."
Đúng vậy, trừ bỏ em phỏng chừng không còn ai có thể tiếp nhận cách ăn nói của anh.
Hàn Tả Tả quệt mặt, ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, không khỏi thật sâu thở dài.
cô hiện tại lại hoàn toàn không lo lắng chú tư sẽ thay lòng đổi dạ, ngay cả khi chú tư có như vậy, trừ cô ra, còn có người phụ nữ nào đủ mạnh mẽ đương đầu được chứ.
cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vừa rồi kia chính là minh họa điển hình, trình độ hoàn toàn chưa thể đặt vào mắt, quả thực một chút sức chiến đấu cũng không có!
Muốn quyến rũ chú tư, không có một trái tim đủ sắt đá mạnh mẽ là tuyệt đối không được!
Hàn Tả Tả sợ người khác nghi ngờ quan hệ giữa cô và chú tư, ngồi mới chút xíu đã lập tức vội vã trở về.
"anh cứ ở trong này ngồi một lát, miễn cho trở về bị ông nội quở trách!"
Lang Hi không thèm để ý, cũng không thèm quan tâm chính mình có thể bị quở trách hay không, nhưng vẫn gật gật đầu bảo Tả Tả quay vào trong trước.
không biết có phải bởi vì chột dạ hay không, Hàn Tả Tả vừa bước vào phòng khách liền theo phản xạ nhìn về phía Chu lão gia.
Chu Quảng Vinh đang cùng chiến hữu tán gẫu vui vẻ, đột nhiên mắt sáng như đuốc quét qua cô liếc mắt một cái, đáy mắt lóe sáng, dường như chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu được cô, ánh mắt lại âm trầm khó hiểu, làm cho người ta đoán không ra. Chu Quảng Vinh sắc mặt không thay đổi, chỉ liếc mắt một cái lại quay đầu tiếp tục đề tài tán gẫu vui vẻ khi nãy.
Hàn Tả Tả trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi thở ra một hơi, đáy lòng bất an, trên mặt lại thể hiện nụ cười khéo léo, tiếp tục cùng Hàn Uyển tiếp đón khách mời.