Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 36 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Edit: Ishtar



đang là giờ cao điểm ở thành phố T, những tuyến đường sầm uất toàn bộ đều tê liệt.



Lang Hi không ngừng cau mày bực bội ấn kèn xe, nhìn đoàn xe thật dài phía trước nửa ngày mới di chuyển được hai mét, hận không thể phá vòng vây lao ra khỏi những chiếc xe đang chắn đường trước mặt, trực tiếp đua xe trở về.



Sắc trời dần tối, đèn đường lần lượt sáng lên



Lang Hi vừa nghĩ đến cái tin nhắn kia liền nhịn không được liên tưởng đủ loại hình ảnh kiều diễm kích tình ở nhà, tâm ngứa ngáy khó nhịn nhìn chằm chằm đuôi xe phía trước, gấp đến độ đòi mạng, hận chính mình lúc này sao không phải lái phi cơ trực thăng cơ chứ, hung hăng đập mạnh vào tay lái, phía trước hơi di chuyển, lập tức gắt gao theo sát phía sau.



May mà nhà anh ngay tại trung tâm thành phố, lộ trình vốn rất ngắn, mặc dù một đường kẹt xe, cũng không mất quá nhiều thời gian để thoát ra.



Lang Hi tùy tiện dừng xe ở ven đường, không kịp chờ thang máy, dọc theo lối thoát hiểm leo cầu thang đi lên.



Lại nói Hàn Tả Tả không có gì tâm tư tiếp tục làm việc, dứt khoát gác lại mọi việc trở về, dọc đường ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu nướng, chui vào trong phòng bếp hì hục chuẩn bị vài món ăn.



Làm xong cơm chiều mới chỉ sáu giờ, Hàn Tả Tả làm việc cả người đầy mồ hôi, trên người dính dính ngấy ngấy không thoải mái, tính toán Lang Hi phải lát nữa mới về tới, đem đồ ăn sắp xếp sẵng trên bàn, rồi tháo tạp dề đi tắm rửa.



Vừa tắm xong đi ra, chợt nghe thấy khóa cửa vang lên, Lang Hi thở hồng hộc đi nhanh đến.



Hàn Tả Tả ngồi ở bên giường lau tóc, trong tay còn cầm khăn mặt, trừng lớn mắt lắp bắp hỏi: "anh, anh làm sao? Sao lại mệt thành như vậy?"



Lang Hi đứng yên bình ổn lại hô hấp, trên trán mồ hôi chi chít, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngữ khí nặng nề đáp: "đi thang bộ đi lên."



Hàn Tả Tả bị anh nhìn đến hoảng hốt, nhớ tới cái tin nhắn hào phóng nóng bỏng của mình trước đó không khỏi đỏ mặt, làm bộ che giấu tiếp tục lau tóc, cố ra vẻ bình tĩnh thuận miệng hỏi: "Hử, thang máy hỏng rồi sao? Lúc em về vẫn còn tốt mà..."



Lang Hi không trả lời, trầm mặc chậm rãi tới gần, vươn tay cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.



Bên ngoài thời tiết thực nóng, Lang Hi một hơi leo hơn mười tầng lầu, nóng đến đầu đổ đầy mồ hôi, vừa tới gần, Hàn Tả Tả liền cảm nhận rõ ràng độ ấm nóng rực tản ra từ trên người anh. Chóp mũi là hơi thở quen thuộc, mùi thơm của nước giặt quần áo thoang thoảng trộn lẫn với mùi mồ hôi, cũng không gay mũi khó chịu lắm, ngược lại còn có một loại hương vị nam tính thành thục, tin cậy, ổn trọng, làm cho người ta cảm giác an toàn an ổn.



Trong trí nhớ của Hàn Tả Tả, ký ức về người cha hầu như không có, cô đã từng qua ảo tưởng đủ loại về hình dáng của cha, mà hiện tại, đột nhiên liền cảm thấy, nếu cha còn sống, trên người ông hẳn là cũng mang hơi thở như vậy, làm cho người ta ỷ lại, làm cho người ta yên bình.



Tóc được nhẹ nhàng lau khô, da đầu được ấn thật sự thoải mái, Hàn Tả Tả nheo mắt lại, kìm lòng không đặn thở dài: "Chú tư, cám ơn anh..."



Lang Hi sờ sờ đầu tóc cô, cảm thấy không sai biệt lắm, mới vắt khăn lông qua một bên thản nhiên nói: "Nhất thời có việc, về trễ."



Hàn Tả Tả nhìn đồng hồ trên tường, lơ đễnh nói: "Hoàn hảo a, mới 7 giờ, không tính trễ!"



Nếu không phải cô đi về trước, phỏng chừng về nhà cũng khoảng thời gian này thôi.



Nghĩ đến nguyên nhân tan làm trước của mình, Hàn Tả Tả nhịn không được lại đỏ mặt.



Lang Hi vừa lòng ngoéo môi một cái, nâng cằm cô lên, tán thưởng nói: "Tốt lắm!"



Hàn Tả Tả trừng mắt nhìn, khó hiểu nói: "Cái gì tốt lắm?"
Lang Hi ân cần tiến lại gần, chủ động giới thiệu: "Thuộc da mềm mại, tuyệt đối sẽ không làm da bị trầy xước, nhưng lại thực rắn chắc..."



Hàn Tả Tả "Phi" một tiếng, trực tiếp đoạt lại, đấm đấm thắt lưng bủn rủn, quay người xem thường tức giận nói: "Tốt như vậy, giữ lại lần sau dùng trên người anh đi!"



Hàn Tả Tả đá dép lẹp xẹp đi rửa mặt, đứng trước gương to bực bội quấn khăn quàng cổ.



Trời nóng như vậy còn quàng khăn, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao!



Lang Hi lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng cô, đem khăn lụa cởi xuống, thay bằng một cái vòng cổ khoa trương phức tạp, nhưng lại vừa vặn che đậy ấn ký ái muội kia.



Hàn Tả Tả ngẩn người, vòng cổ này cũng được thiết kế từ thuộc da, một vòng quấn quanh, phía dưới còn điểm thêm một vật trang sức nhỏ, đeo trên cổ, tràn ngập dã tính, lại như dây xích chặt chẽ trói buộc chiếc cổ mảnh khảnh.



"Tặng em?"



Lang Hi thưởng thức trong chốc lát, không chút để ý gật gật đầu.



Hàn Tả Tả tức giận tiêu bớt, sờ sờ trang sức trên cổ, thay đổi trang phục cho phù hợp với nó.



Hàn Tả Tả nhìn gương sửa sang lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như vậy cuối cùng còn có thể gặp người.



Lang Hi ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, hai mắt lưu chuyển cảm xúc phức tạp, làm cho người ta không tự chủ đáy lòng run lên.



Hàn Tả Tả không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, phô trương thanh thế cảnh cáo: "Lần sau cũng không thể giống vậy không kiêng nể gì!"



Lang Hi trầm giọng hỏi: "Như thế nào?"



"Đừng giả ngu!" Hàn Tả Tả cười lạnh, "anh lớn như vậy cũng nên biết kiềm ché một chút! Ép buộc em cũng không sao, nhưng anh không sợ ‘kiệt sức’ quá độ mầ chết sao!"



Lang Hi nửa điểm thành ý cũng không có, thản nhiên nói: "anh sẽ thử."



Hàn Tả Tả giận dữ: "không phải thử xem, là nhất định phải làm được! Làm không được cũng phải làm, anh liền tiếp tục cấm dục đi!"



Lang Hi hờ hững nhìn cô một cái, xoay người bước đi.



"Ép khô anh, hút khô dương khí, xem em cả đời này qua thế nào được!"



Hàn Tả Tả: "..."



anh đây là đang mắng ai yêu tinh hả!



Tráng sĩ khỏe mạnh như trâu, hừ, lão yêu ngàn năm em đây cũng hút sạch, mặc kệ anh!



Hàn Tả Tả bị nghẹn rơi lệ đầy mặt, cố tình Lang Hi chuồn đi thật nhanh, nghĩ muốn phát tiết cũng không có cách, thiếu chút nữa làm cô nghẹn chết.