Thanh Ti

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:54 21/04/20


Ba!…



Cái tát nảy lửa giáng lên gương mặt đẹp tuyệt trần của Thanh Ti, khiến cho thân thể nhu nhược của cậu bị đánh bay đến cạnh chiếc bàn gỗ bách hoa đặt ở góc phòng, phát ra một thứ âm thanh trầm buồn, va chạm mạnh làm cả người Thanh Ti phút chốc trở nên mềm oặt ngã xuống sàn nhà, cạnh bàn bén nhọn dễ dàng xé rách da thịt mềm mại của cậu tạo thành một vết cắt sâu trên trán, dòng máu đỏ thẫm lẳng lặng chảy xuống phía dưới khiến ánh mắt cậu trở nên mờ mịt, tầm nhìn dần dần mơ hồ vô định.



Thanh Ti muốn lấy tay lau đi dòng chất lỏng còn đang vương trên mi mắt, nhưng toàn thân đau đớn khiến cậu không tài nào cử động được, bàn tay phải hiện giờ vô lực rũ xuống dưới cổ tay, tạo thành hình dáng kì quặc buồn cười, chính là vừa nãy bị người ta bẻ gãy.



Người đánh cậu cũng không hề cho cậu cơ hội thở lấy hơi, nên chỉ sau một khắc mái tóc của Thanh Ti đã bị đối phương hung hăng giật lấy, khiến mặt cậu ngửa lên trời, ánh mắt nhìn về phía trước.



Xuyên qua màu đỏ nhàn nhạt của máu, Thanh Ti mơ hồ nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, mà đối phương hiện tại cũng đang dùng đôi con ngươi lạnh như băng thâm thúy hờ hững nhìn cậu, tựa như hồ nước xanh sâu thẳm chẳng hề chất chứa một tia cảm tình.



Rõ ràng tối hôm qua nam nhân này còn muốn ôm cậu vào lòng, ôn nhu lưu luyến suốt một đêm, thậm chí còn đem ngọc bội tùy thân tặng cho cậu, Thanh Ti biết đó là bảo vật tối cao quý của Lăng Tiêu cung, nam nhân giúp cậu mang ở bên người, còn ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Thanh Ti, ta thích ngươi….”



Đau đớn làm cho Thanh Ti dùng sức thở dốc một tiếng, cậu há to miệng, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng rất nhanh bị một cước không lưu tình ngay lập tức đá vào bụng, đem cậu đá lăn sang một bên, đôi mi thanh tú của Thanh Ti bắt đầu nhíu lại, cậu không tự chủ co cả người, hai tay ôm bụng, ngón tay trái thon dài của cậu gắt gao bấu chặt lòng bàn tay như muốn xóa đi cái đau đớn không nói nên lời này, Thanh Ti không thể kiềm lại tiếng rên rĩ phát ra từ mũi, cậu há miệng thở dốc, kiệt lực ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang đánh cậu, liều mạng lắc đầu.



Ta không hề cùng tiểu thiếp của ngươi gian díu, tin ta, không có! Không có mà!!



Cậu nhất định phải giải thích rõ ràng, bởi vì cậu biết đắc tội với Lăng Tiêu Cung chủ sẽ có hậu quả gì, ai cũng biết kẻ này có bao nhiêu tàn nhẫn âm độc, cho dù một khắc trước nam nhân này cùng cậu còn lời ngon tiếng ngọt, nhưng ngay sau đó, có lẽ y sẽ khiến cậu sống không bằng chết.



Thế là Thanh Ti dụng hết sức mở miệng ra, muốn nói to một chút, nhưng thanh âm vừa tới giữa họng, liền thay vào là đó tiếng ho khụ khụ trầm thấp, yết hầu tanh ngọt, một ngụm máu tươi đột ngột phun ra.



Nét cười tuyệt vọng dần tinh tế lan rộng trên gương mặt xinh đẹp của Thanh Ti, cậu đã quên, năm cậu bốn tuổi, lúc cả nhà cậu chôn thân nơi biển lửa cũng lả lúc cậu mất đi giọng nói, từ đó trở đi, cậu một chữ cũng không thể nói, mà đôi tay vốn dĩ có thể viết cũng vì cơn giận của nam nhân mà bị dùng cối đập nát.



Nhìn người kia cuộn mình trên đất, vẻ mặt thống khổ khôn tả, Vũ Văn Tuấn đột nhiên nhớ đến tình cảnh đêm qua, y cùng cậu nằm trên giường bạch ngọc lưu luyến không rời, yêu thương của y khiến cho Thanh Ti trở nên mềm mại như thủy, ôn ôn nhu nhu rúc vào ngực y, thân thể ngọc ngà kia dưới ánh sáng ôn hòa của minh châu tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh mờ ảo, mái tóc dài đen mượt như nhung tùy ý phi tán trên giường, như một dòng thác đổ từ dốc đá cao ngàn trượng, trong nháy mắt đột nhiên y có cảm giác lo sợ không yên, tựa hồ chỉ cần y lơ là, thân thể ngọc ngà này ngay lập tức sẽ bị gió cuốn bay đi mất….



Chính là loại cảm giác khinh nhiên lăng phong (bất ngờ có thể nhẹ nhàng theo gió bay đi không để lại dấu vết) này đã hấp dẫn y sao, khiến cho y vừa nhìn thấy dung nhan ôn nhu thuần hậu kia liền không chút do dự mua cậu, yêu thương cậu, dung túng cậu, thậm chí sủng cậu đến tận trời.



Mới vừa tàn ngược tra tấn cậu, khiến sự thanh lăng thoát tục của cậu mất đi vầng sáng rực rỡ, trên thân thể oánh khiết như ngọc kia hiện giờ dày đặc những vết roi, đường máu li ti khiến cho chiếc áo trắng cậu mặc gắt gao dính sát vào người, máu tươi đỏ hồng cùng với da dẻ trắng nõn dung hòa thành một thứ nhan sắc rực rỡ đến lóa mắt, vẻ đẹp tràn ngập bị thi ngược này làm cho người ta phải thương tiếc, nhưng đồng thời cũng dễ dàng kích thích điểm tàn bạo trong con người.



Nhìn đến ngón tay trắng nõn ra sức với lấy y, mắt huyền yêu kiều nhìn về phía y thấp thoáng một tia van xin, giống như đang khẩn cầu sự khoan thứ nơi y, đôi con người thống khổ kia phút chốc khiến cho Vũ Văn Tuấn mềm lòng, nhưng lại không tự chủ được đi đến bên người đang ngã nằm trên đất.



Tối hôm qua bọn họ đã dây dưa suốt một đêm a, cậu làm sao còn đủ tinh lực cùng nữ nhân khác tìm hoan? Huống chi, cậu là tiểu quan được dạy dỗ xuất thân từ nam xướng quán, làm sao cậu có thể thích nữ nhân đây?



Người ta nói Lăng Tiêu Cung chủ võ công độc bộ (võ công kiệt xuất), thông mình tuyệt đỉnh, nhưng một người thông minh sao lại dễ dàng tin tưởng thứ chứng cứ giả dối được cố ý tạo ra như thế? Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra cậu và nàng kia là bị người ta cố ý hạ dược, sau đó đặt cùng một chỗ thôi.



Căn phòng lớn nhanh chóng tụ tập rất nhiều môn đồ, nhưng lại không ai có ý muốn nói giúp cậu, Thanh Ti cũng đoán biết sẽ chẳng có ai thay cậu cầu tình, bởi vì cậu ở đây không lâu, mà ngay lúc Vũ Văn Tuấn dắt theo mọi người vào phòng liền nhìn thấy cậu cùng với nữ nhân kia ôm nhau trên giường, lúc ấy trong mắt của tất cả mọi người đều ánh lên tia khinh thường cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa.




Đã muốn vứt bỏ hết thảy, nụ cười của sự giải thoát.



Vũ Văn Tuấn bỗng chốc cảm thấy vô cùng sợ hãi.



Thanh Ti đang muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn rời khỏi đây sao? Không có sự chấp thuận của y, cậu nhất định không thể rời đi!



Không chút do dự, Vũ Văn Tuấn phi thân đến bên cạnh Thanh Ti, y đã đoán được suy nghĩ của Thanh Ti, mà y, nhất quyết không cho phép cậu làm như thế!



Khinh công của Vũ Văn Tuấn tuy là võ lâm độc bộ, nhưng dù sao vẫn chậm một bước, thân ảnh nhỏ nhắn của Thanh Ti lúc này đã đi đến cửa sổ có rào chắn bị phá hư, theo đó mà rơi xuống ….



Lăng Tiêu cung tọa ở đỉnh Lăng Tiêu quanh năm tuyết phủ, bốn phía đều là vách đá, ghềnh đá cao hun hút, băng tuyết trắng phau phau, mà căn phòng này lại được xây ngay sát vách núi.



Thanh Ti nhớ rõ có lần cậu nhất thời tò mò, đem đôi con ngươi thăm dò xa xa, chỉ thấy sơn cốc linh động kì ảo, một mảng băng hàn, thu hết vào đáy mắt chính là một vùng mây mù mênh mông khôn cùng, thăm thẳm không thấy đáy, nhìn thấy cậu đột ngột chuyển động, Vũ Văn Tuấn lập tức khẩn trương đem cậu ôm vào lòng, bộ dáng lo lắng của y lúc đó cho đến bây giờ đối với Thanh Ti vẫn là một thứ kí ức còn rất mới, cũng không nghĩ rằng, con đường cuối cùng cậu có thể đi lại chính là nơi này.



“Thanh Ti….”



Tiếng hét vang lên từ phía sau, Thanh Ti cảm giác có một bàn tay đang mạnh mẽ giữ chặt ống tay áo của cậu, đáng tiếc đôi tay cố chấp kia căn bản không thể ngăn được lớp quần áo mỏng manh tựa như đôi cánh, thanh âm vải vóc bị xé rách giòn vang, ánh mắt Thanh Ti mải mê ngắm nhìn dung nhan Vũ Văn Tuấn, kia hai tròng mắt thương tâm kinh loạn nhìn cậu trong vô vọng, nhìn cậu chậm rãi rơi xuống.



Ngọc này trả lại ngươi…..



Thanh Ti vươn tay về phía Vũ Văn Tuấn, đầu ngón tay khẽ vuốt mảnh ngọc tối qua y đã đưa cho mình.



Khi nãy không biết có phải Vũ Văn Tuấn giận quá mất khôn hay không, đêm qua cư nhiên đưa cho cậu tín vật nhưng lại quên thu hồi, Thanh Ti tin Vũ Văn Tuấn nhất định thấy được ngọc bội đang nằm trong tay cậu, ngày sau y chắc hẳn sẽ cho người xuống đáy cốc tìm tín vật mang về.



Ngươi nếu đã muốn thu hồi tình yêu của ngươi, như vậy, hãy đem tất cả đồ vật có quan hệ với ngươi thu hồi lại đi.



Nếu có kiếp sau, cậu không muốn tiếp tục làm người nữa, càng không muốn có người yêu, cậu thầm ao ước trở thành lục bình theo gió kia phiêu diêu, tuy rằng cô độc, nhưng lại được tự do tự tại.



Trên gương mặt Thanh Ti lộ ra nụ cười hạnh phúc trước đây chưa từng có, cậu vui vẻ thở phào một hơi, bởi vì lần này, cậu rốt cuộc cũng có thể thoát ra khỏi lồng chim vận mệnh, đi theo con đường của chính mình.



Nhẹ như mây bay lạc hà, thân thể dần biến mất giữa khoảng không dày đặc sương mù trong cốc, chỉ còn nghe được tiếng gọi vang vọng lạc giữa không trung.



“Thanh Ti, Thanh Ti, Thanh Ti…..”