Thanh Ti

Chương 14 :

Ngày đăng: 21:55 21/04/20


Ba người tìm một chỗ trong góc hội trường ngồi xuống, mấy cô gái vừa thấy Vũ Văn Tú tiến vào liền chạy lại, vì nhóm trưởng Sở Phàm là nam sinh cho nên nữ hài tử trong nhóm xem Vũ Văn Tú như Thiên Lôi, bảo đâu đánh đó, các cô nhóc nhìn thấy Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti, trong mắt nhất thời tràn ngập sao sáng.



Thiên a, sao lại đẹp trai như vậy? Còn nam sinh diệu dàng sáng sủa bên cạnh hắn? Chắc là nam sinh mà phải không? Chính là mái tóc kia thật sự rất đẹp nha, cả làn da cũng rất tuyệt …



“Đây là anh hai và em họ của tớ, dẫn bọn họ đến để lấy chút khí thế”.



Thấy Vũ Văn Tuần dáng vẻ bất phàm, Thanh Ti ôn nhã động lòng người, nhóm con gái không khỏi nổi lên hảo cảm, đều chạy lại báo danh báo tánh, còn không quên trách móc Vũ Văn Tú giấu của riêng, người đẹp như thế cũng tiếc không chịu mang ra.



Sở Phàm cũng đã đi tới, cậu ta cùng Vũ Văn Tuần giới thiệu xong thì đối Vũ Văn Tú nói: “Bên Tần Dao hình như có mời Lâm Tiêu tới, hắn thì chơi cổ cầm là hay nhất, các cậu có luyện tập tốt hết chưa?”



Tần Dao là người đứng đầu khoa âm nhạc, câu lạc bộ âm nhạc mà cô ta dẫn dắt luôn luôn phân tranh cao thấp với bên của Sở Phàm, mà Lâm Tiêu lại là nhân tài của học viện âm nhạc, thường xuyên đại diện trường tham gia các cuộc thi và các buổi biểu diễn, có cao thủ như hắn lên sân khấu, bọn họ bên này phần thắng chẳng còn bao nhiêu, ngoại trừ Vũ Văn Tú có thể chơi cổ cầm, những người khác đều chuyên về nhạc cụ Tây Dương, cũng chưa tính đến việc biểu diễn hay hay dở, chỉ bằng việc người ta là tinh hoa dân tộc trong lĩnh vực cổ nhạc, khí thế đó đã đủ đem bọn họ đè cho dẹp lép.



“Cũng chưa biết Lâm Tiêu là có thực sự đến hay không đâu? Hơn nữa đàn violon và kèn saxophone của chúng ta cũng không tệ a.”



“Nhất định sẽ đến, nghe nói gần đây Tân Dao và Lâm Tiêu rất thân thiết, nói là dĩ cầm hội hữu*, bất quá mọi người đều nói thật ra là Tần Dao đang theo đuổi Lâm Tiêu.”



*dĩ cầm hội hữu: lấy cầm kết bạn



Nghe xong mấy tin đồn của mọi người, Vũ Văn Tú cười nói: “Đàn cổ của ông nội tớ cũng có mang đến đấy, Lâm Tiêu nếu thực sự đến, tớ liền cùng tên đó song tấu.”



Vũ Văn Tuần nghe thấy, trong bụng không khỏi cười thầm, Lâm Tiêu từng nhiều lần xuất ngoại biểu diễn, còn thường xuyên xuất hiện trên ti vi, cầm kĩ của hắn hiển nhiên là cao siêu, đứa em gái này của mình khả năng thế nào hắn chẳng lẽ còn không biết, bằng nó mà dám cùng người ta hợp tấu?



Ai, cái này mà là hội giao lưu cái nỗi gì, rõ ràng là đấu đá hơn thua, sớm biết đã không đem Thanh Ti tới nơi chướng khí mù mịt này.



Nhìn đến Thanh Ti bên cạnh, cậu nghe đàn tới vui vẻ phấn khởi, điểm tâm đặt trước mặt đụng cũng không có đụng vào, ngay cả nhóm con gái chào hỏi cậu cậu cũng không đáp lại, Vũ Văn Tuần có chút giật mình, đứa nhỏ này không phải là yêu thích âm nhạc chứ? Nhưng thật ra bản thân cũng thật sơ suất, sau này sẽ mua cho cậu vài loại nhạc cụ, để cậu có thể chơi chúng cho đỡ buồn.




Lần đầu gặp Thanh Ti dám đối với lời nói của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, Vũ Văn Tuần cuối cùng nhịn không được hừ mạnh một tiếng, nói ra câu giận dỗi.



Tình tự oán giận truyền đến tai Thanh Ti, cậu ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Văn Tuần.



Cung chủ hình như đang ghen, chẳng lẽ nghĩ cậu …



Không phải a, cậu làm sao dám …



Nghĩ đến bộ dáng không được tự nhiên của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti đột nhiên có chút buồn cười, cậu vội lắc lắc ống tay áo của Vũ Văn Tuần, bắt lấy tay hắn, viết nhanh một câu- [Tôi đang nhìn cây cổ cầm kia].



Cổ cầm?



Nhìn thấy Thanh Ti chỉ cây đàn mà hướng mình dùng sức gật đầu, Vũ Văn Tuần liền ách nhiên thất tiếu*.



* Ách nhiên thất tiếu: á khẩu không cười nổi.



Hắn thật là hồ đồ mà, cư nhiên đi ghen tuông với một cây đàn.



“Cậu muốn nghe hắn đánh đàn?”



Thanh Ti gật gật đầu, thấy sắc mặt Vũ Văn Tuần dịu xuống, liền biết hắn đã đồng ý, ở trên lòng bàn tay hắn viết- [cảm ơn].



Bàn tay viết chữ lập tức bị người nọ gắt gao nắm lấy, Thanh Ti giãy không ra, cũng mặc kệ hắn.