Thanh Ti

Chương 27 :

Ngày đăng: 21:55 21/04/20


Buổi sáng ngày kế tiếp Vũ Văn Tuần lái xe đưa Thanh Ti đến hội trường thể dục thể thao, bọn họ vừa tới phòng hóa trang ở hậu trường liền thấy Vũ Văn Tranh cùng Vũ Văn Tú từ bên trong chạy ra, Vũ Văn Tranh hỏi: “Anh hai, thực là không có vấn đề gì sao?”



Ngày hôm qua xế chiều Vũ Văn Tuần từng điện thoại cho anh nói rằng đã cùng Thanh Ti an bài xong chuyện tập luyện, dặn anh thông báo lại cho những người phụ trách khác, tuy biết rằng anh hai luôn làm việc có chừng mực, nhưng Vũ Văn Tranh vẫn là có chút lo lắng, dù sao Thanh Ti đối với trình diễn thời trang hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, chỉ là tập luyện nhất thời mà anh cũng chưa chính mắt xác nhận, tâm lý chung quy vẫn là lo lắng bất an.



“Em không tin anh? Hay là không tin Thanh Ti?”



Bị Vũ Văn Tuần hỏi ngược lại như vậy, Vũ Văn Tranh hơi cứng họng, anh nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chỉ nói có bốn chữ.



“Em đều tin tưởng”



Thanh Ti được an bài sẽ lên sân khấu ở nửa phần sau, cho nên cũng có đủ thời gian cho cậu quen thuộc trình tự các người mẫu khác rốt cuộc thay đổi quần áo ra sao, tối hôm qua Vũ Văn Tuần đã từng giảng giải sơ qua với cậu, bất quá giờ phút này chứng kiến mọi người nhanh chân chạy ngược chạy xuôi thay trang phục, đổi dụng cụ, mang thêm trang sức trên đầu, trên tay, vân vân, Thanh Ti vẫn cảm thấy có chút hoa mắt.



Bên này Vũ Văn Tuần cùng Vũ Văn Tranh và mấy vị chuyên gia trang điểm đơn giản hội đàm một chút, mọi người từ nơi Vũ Văn Tranh đều nhận được thông báo thay người đột ngột, cho nên đã chuẩn bị đủ mọi phương pháp ứng phó, Vũ Văn Tuần đi đến bên Thanh Ti, thấy cậu nhìn đến xuất thần, liền thấp giọng cười nói: “Cậu đừng nghĩ quá trình đổi trang phục khẩn trương, kì thực là nhanh mà không loạn, bất quá cậu không cần lo lắng, cậu chỉ thay trang phục thôi, so với bọn họ thoải mái hơn nhiều.”



Trên sân khấu buổi triễn lãm thời trang đã gần như bắt đầu, Vũ Văn Tuần dẫn Thanh Ti đến một góc, Thanh Ti lợi dụng khe hở nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong hội trường ngọn đèn sáng lóa, tiếng người ồn ào, vừa lúc bên sân khấu chữ T dành để biểu diễn trang phục nhà Đường quay về hướng cậu, ngay khi nhìn thấy người mẫu bộ ngực trắng nõn nửa lộ, thắt lưng uyển chuyển, mông vênh ra tiêu sái bước đi, Thanh Ti không khỏi âm thầm le lưỡi.



May là cậu không cần bước đi như thế, nếu không nhất định bộ dạng giống hệt ngày đó bay người ra giữa không trung.



Sân khấu sau khi mọi người đi trở về phía sau liền chậm rãi trầm hạ, đến lúc được nâng lên lần nữa thì bối cảnh đã đổi thành vô vàn những bó mẫu đơn rực rỡ tươi đẹp, Vũ Văn Tuần hỏi Thanh Ti.
*trai: một loại phòng hồi xưa thương dùng để tịnh tâm.



Đây hẳn chỉ là một hồi mộng xuân của kẻ thư sinh ôn bài đã lâu gật gà ngủ quên trong cổ trai, cũng có thể là thác tâm cho khát vọng của thế nhân hồng trần có lòng mơước tương tư, càng có thể là khi một lão giã quay đâu nhìn lại, tiếc nuối cho khoảng khắc hoàng lương thuở nào



Thế là mọi người không kìm lòng được phải ngừng hô hấp, sợ chỉ một chút khinh động thôi cũng sẽ quấy nhiễu thân ảnh thanh nhã tùy mộng mà đến kia, cho đến khi trên gương mặt thanh thuần nở ra một tia mỉm cười, mới có người tỉnh ngộ bản thân lúc này đang ở nơi nào, tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm, ồn ào sôi sục không dứt, ánh đèn loang loáng bắt đầu liên tiếp sáng lên.



“Em đã nói Thanh Ti nhất định sẽ thành công mà.”



Vũ Văn Tranh cũng cố sức vỗ tay ba cái, anh hướng người đang ngồi kế bên yên lặng quan sát – Vũ Văn Tuần – nói: “Em dám đặt cược, Thanh Ti nếu tiến vào giới người mẫu, nhất định rất nhanh sẽ trở thành siêu sao.”



“Thanh Ti nếu đi vào thế giới này, thứ khí chất không nhiễm bụi trần của cậu ấy nhất định rất nhanh cũng sẽ biến mất….”



Vũ Văn Tuần cúi đầu, lời nói biến mất giữa những tiếng vỗ tay cuồn cuộn như thủy triều.



Hắn không giống những người khác vui sướng như vậy, bởi vì hắn nhận ra bước chân Thanh Ti có chút cổ quái, giống như quá mức cẩn thận, thoạt nhìn có cảm giác cậu thiếu tự tin.



Thanh Ti vì sao lại khẩn trương như vậy?