Thanh Ti

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:54 21/04/20


“Có phải rất đau không?”



Không hiểu bản thân vì cái gì phải nhẹ giọng hỏi han, Vũ Văn Tuần chỉ biết hắn không đành lòng nhìn bộ dạng như con thỏ nhỏ đáng thương bị chấn kinh của nam hài này, nghe hắn hỏi xong, Thanh Ti gật gật đầu, mới vừa rồi giãy giụa làm cậu tiêu hao rất nhiều thể lực, khiến cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng của Vũ Văn Tuần.



Thấy Thanh Ti so với ban nãy yên lặng hơn nhiều, Vũ Văn Tuần liền tận lực hạ thấp giọng nói, làm câu hỏi của bản thân nghe có vẻ nhu hòa hơn một tí.



“Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu là ai? Sao lại ở chỗ tôi?”



Câu hỏi của Vũ Văn Tuần lại làm Thanh Ti kinh ngạc, cậu hoài nghi lắc lắc đầu.



Chẳng lẽ không phải cung chủ mang mình tới nơi này sao? Vì sao y lại phải tỏ ra như chẳng biết gì cả?



Nhìn ánh mắt hoang mang vô thố của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần không khỏi nhíu mày, người này rốt cuộc là nghe không hiểu lời hắn, hay vẫn là cố ý giả vờ ngu ngốc? Chẳng lẽ vẻ mặt và hành động đáng thương của cậu ta đều là đóng kịch?



Thanh Ti lớn lên từ nam xướng quán, am hiểu nhất chính là sát ngôn quan sắc (nhìn vẻ mặt nghe ngôn ngữ của người khác mà đoán tâm trạng), cậu vừa thấy nét mặt Vũ Văn Tuần khẽ biến thì liền hiểu là không tốt rồi, vội túm lấy ống tay áo của hắn, dùng ngón tay chỉ miệng mình, liều mạng mà hướng hắn lắc đầu.



Cậu không phải không muốn nói, mà chính là không thể nói a.



Thanh Ti có cảm giác, cung chủ hình như không giống bình thường, nếu là bình thường, cung chủ nhất định không lặp lại vấn đề đã hỏi lần thứ hai.



Vũ Văn Tuấn trước nay chỉ hỏi một lần, một khi bỏ lỡ cơ hội được trả lời, chẳng khác nào đã chọn cái chết.



Động tác cực lực diễn tả của Thanh Ti dần khiến Vũ Văn Tuần thấy nhức đầu, hắn đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.



“Trời ạ, cậu không phải là bị câm chứ?”



Nhìn thấy Thanh Ti cứ thế gật đầu, Vũ Văn Tuần không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ.



“Lại còn bị trí chướng …” (kém trí)



Tang Viên vừa nhận được điện thoại của Vũ Văn Tuần liền chạy lại đây, theo như vẻ mặt khổ não của Vũ Văn Tuần, ông cảm giác được kẻ luôn tự cao tự đại này hình như đang vướng vào một nan đề rất lớn.



Nghe Vũ Văn Tuần tự thuật xong, Tang Viên trước tiên nhìn qua khe cửa quan sát hành động của Thanh Ti, nào ngờ vừa liếc qua một cái ông liền ngây ngẩn cả người.



Thuốc mỡ làm những vết sưng bầm trên gương mặt Thanh Ti gần như tan hết, để lộ ra dung mạo vô cùng thanh lệ.



Đây là một khuôn mặt rất đặc biệt, không thể nói rõ nó có bao nhiêu diễm lệ, có bao nhiêu hoàn mỹ, nhưng nó lại toát ra một vẻ thanh nhã khiến người khác chỉ nhìn một lần liển không thể nào quên, ẩn hiện cái chất phát nhàn tĩnh mà người đô thành ngày nay không tài nào có được, uyển chuyển mềm mại tựa như bước ra từ trong một bức cổ họa, không, có lẽ chính bản thân thiếu niên này vốn đã là một cuộn tranh tuyệt đẹp của chốn thư hương.



“Cảm giác thật là đẹp a”- Tang Viên không kiềm được tán thưởng một câu- “A Tuần, cháu đúng là nhặt được bảo bối rồi.”



Bảo bối? Đúng vậy, kẻ dở hơi …



(Bảo bối tiếng trung là 宝, phát âm là [bǎo], còn kẻ dở hơi viết là 活宝, phát âm là [huóbǎo], 2 cái này chỉ khác nhau chứ đầu thôi)



Tang Viên phát hiện Thanh Ti chưa hề động vào cháo loãng và bánh mì mà Vũ Văn Tuần mang vào, chỉ dùng chăn mỏng trùm kín thân thể, ôm bụng ngơ ngác cuộn người ở đầu giường, suốt một lúc lâu, đôi con ngươi sáng ngời kia ngay cả chớp cũng chưa chớp, chỉ có đôi khi vì đau đớn mà hơi hơi nhíu lại, lúc này cậu trông như một bức ngọc điêu tuyệt mỹ tĩnh tọa ở nơi đó.



Xem ra đứa bé này ngoại trừ bị câm còn mắc chứng tự bế và dễ sợ sệt khá nghiêm trọng.



Tang Viên đi vào phòng, không hề ngạc nhiên khi thấy Thanh Ti bởi vì sự xuất hiện của mình mà trở nên khẩn trương, ông ngồi xuống trước giường, đối với người đang run rẩy vì hoảng sợ kia mà ôn nhu nói: “Không cần sợ, tôi là bác sỹ đến xem bệnh cho cậu”



Bác sỹ?



Thanh Ti nhìn nhìn Tang Viên, trang phục của người này cổ quái hệt như của Cung chủ, trên cổ đeo một thứ tròn tròn gì đó rất kì dị, trên mũi còn có hai khung tròn vừa trong suốt vừa sáng, làm cho ánh mắt của ông thoạt nhìn mang vẻ mông lung thâm thúy.



Người đàn ông này tuổi quá bốn mươi, tướng mạo thập phần hiền lành, giọng nói mang theo sự tao nhã mà không phải ai cũng có, điều này làm Thanh Ti nhớ đến sư phó của mình.



Người này hẳn không phải là cung nhân của Lăng Tiêu cung, nhưng lại có thể đi vào phòng Cung chủ như vậy thì không thể là môn chúng bình thường, mà những người có thân phận dù chỉ hơi cao quí thôi cậu đều biết, vậy chẳng lẽ, chẳng lẽ người này chính là “Cảnh Sát” mà Cung chủ từng nói qua?



Nghĩ đến đây, Thanh Ti có chút hoảng sợ, lại nhìn thấy đối phương cầm hai đoạn đồ vật kì lạ trên cổ đeo vào tai, còn cầm một đầu trong trong sáng sáng khác hướng tới ngực mình, cậu lập tức lấy tay hất ra, liều mình ngăn cản sự đụng chạm của đối phương.



Ngoại trừ Cung chủ, cho tới giờ cậu chưa từng bị ai chạm qua, Thanh Ti nhìn đến bộ dáng Vũ Văn Tuần đứng ở một bên mà vô động vu trung (hình như nghĩa là người trong cuộc mà chẳng thèm quan tâm, ko hề có động thái gì), chỉ biết bản thân là bị vứt bỏ rồi, nếu không, đừng nói là chạm đến, ngay cả liếc mắt một cái Cung chủ cũng nhất định không cho.



Nhìn đến phản ứng quá khích của Thanh Ti, lửa giận trong lòng Vũ Văn Tuần lại bạo khởi, vừa rồi mang cơm cho cậu ăn cậu cũng như vậy, chỉ thiếu điều chưa đem chén cơm ném xuống đất nữa thôi, làm như trong cơm có độc không bằng, hắn đây là lần đầu tiên trong đời vì người khác nấu cơm, đối phương cư nhiên còn không biết cảm kích.



Hắn công nhận đứa trẻ này khi say ngủ sẽ làm người ta sinh ra cảm giác muốn bảo hộ, chính là khi vừa tỉnh lại liền hoàn toàn đổi khác, cho dù là ai nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt như tiểu dã miêu này cũng chẳng thể có cảm giác thương tiếc đi?



“Chú Tang, chú xem đi, cậu ta chính là như vậy đó, gây sức ép từ sáng đến giờ.”
PS: đại ca, cậu đùa với tớ đúng không? Làm ơn lần sau chỉnh sửa hình thì dùng ít kĩ xảo một chút.]



Vũ Văn Tuần nhíu mày.



Dựa vào năng lực cùng thủ đoạn của Kiều Diễm, chỉ cần người đó tồn tại trên thế giới này, hắn không lí nào không tra ra được, cho dù người này đã thay hình đổi dạng hoặc đã xóa toàn bộ lý lịch trong quá khứ, nhưng nhất định sẽ có manh mối để lần ra, mà hiện tại Kiều Diễm lại nói là tra không ra, còn nói ảnh chụp của Thanh Ti là hình đã qua chỉnh sửa, tuy rằng thiếu niên này lúc ngủ gương mặt đúng là giống hệt mỹ nhân trong tranh vẽ.



Có lẽ Thanh Ti trước kia quả thật bị ngăn cách với cuộc sống bên ngoài, nếu là như vậy, điều này rất giống như Tang Viên đã nói.



Thanh Ti vừa tỉnh lại, phát hiện trong phòng không có ai, xung quanh hơi tối, chỉ có viên dạ minh châu nơi đầu giường phát ra ánh sáng vàng nhạt.



So với lần đầu tiên tỉnh dậy, Thanh Ti giờ phút này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa đau đớn trên thân thể cũng đã giảm bớt, khiến cậu có thể bắt đầu suy nghĩ được một chút.



Cậu cảm giác Vũ Văn Tuấn đã quên mọi việc, nếu không sẽ không tìm người đến chữa bệnh cho cậu, còn tra hỏi tên cùng lai lịch của cậu, Vũ Văn Tuấn đam mê luyện võ, có lẽ đã bị tẩu hỏa nhập ma đến mất trí nhớ….



Cảm thấy hơi mắc, Thanh Ti xuống giường, cậu cố gắng mất nửa ngày mới hiểu được muốn mở cửa phải xoay nắm tay, đi ra khỏi phòng, bên ngoài là hành lang, hai bên là dãy các phòng có cửa được trang trí giống nhau như đúc, nhìn thấy một căn phòng có ánh sáng hắt ra, Thanh Ti liền tiến đến đẩy cánh cửa đang khép hờ.



Vũ Văn Tuần nghe được tiếng động, hắn lập tức quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Thanh Ti ở cửa phòng đang thò đầu vào.



“Tỉnh rồi sao?”



Hắn đem máy tính đặt sang một bên, vẫy tay với Thanh Ti, người kia sau khi do dự một lúc mới dám bước vào.



Vũ Văn Tuần phát hiện vóc dáng Thanh Ti không hề thấp bé như hắn nghĩ, ít nhất cũng hơn một mét bảy, chỉ là có chút nhu nhược yếu đuối, hơn nữa quần áo ngủ rộng thùng thình của hắn mặc trên người cậu càng khiến cảm giác này trở nên rõ ràng.



Nhìn mái tóc mây kia tùy ý xõa xuống hông, Vũ Văn Tuần bèn đi lấy một sợi dây vải, giúp Thanh Ti đem mái tóc buộc lên, đứng phía sau lưng cậu, vòng eo kia khiến cho Vũ Văn Tuần suy nghĩ miên man, sao lại có thể tồn tại một thiếu niên thân thể ôn nhuận mà có hấp lực đến thế, trong một khắc, hắn bỗng có ý muốn đặt tay lên người cậu.



Bắt gặp đôi chân trắng trẻo xinh đẹp của Thanh Ti lộ ra trên nền thảm, Vũ Văn Tuần đem đôi dép lê bên cạnh sang cho cậu mang vào, hỏi: “Ngủ có ngon không?”



Thanh Ti gật gật đầu, cậu từ túi áo ngủ lấy ra bút cùng giấy Tang Viên cho rồi bắt đầu viết viết, mặc dù bút này không dùng quen như bút lông, nhưng cũng có thể giúp cậu giao tiếp với người khác.



[Tôi muốn thay quần áo*.]



Nhìn năm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, Vũ Văn Tuần hơi nhíu mày.



“Cậu đã quên lời bác sĩ nói rồi à? Mặc quần áo bình thường sẽ chạm đến vết thương của cậu, áo ngủ của tôi lớn hơn một chút, cậu trước cứ mặc vậy đi, chờ thêm vài ngày nữa hẵng đổi.”



Không phải mà, cậu muốn đi nhà xí, không phải thay quần áo….



*Nguyên văn là “canh y”, cái này vừa có nghĩa là đi nhà xí, vừa có nghĩa là thay đồ. Từ này chỉ dùng lịch sự theo kiểu hồi xưa nên bây giờ Thanh Ti nói vậy A Tuần lại hiểu theo nghĩa mộc là thay đồ.



Thanh Ti không thể viết ra những chữ thô tục như vậy được, cậu sợ phạm vào kiêng kị của Vũ Văn Tuấn, đành phải mạnh mẽ gạch dưới ba chữ “thay quần áo”



Thanh Ti cố chấp làm cho Vũ Văn Tuần rất không hài lòng.



“Cậu rốt cuộc có nghe hiểu những gì tôi nói hay không? Không được!”



Xem ra không thể ra vẻ hiền lành trước mặt đứa nhỏ này được, trí thông minh không được cao cũng đành chịu đi, thế nhưng sao lại còn cố chấp như thế?



Biết Cung chủ chưa từng nói hai lời, Thanh Ti cũng không dám nói nhiều nữa, bụng trướng lên khiến mặt có chút ửng đỏ, cậu ủy ủy khuất khuất nhìn Vũ Văn Tuần.



Nhìn thấy Thanh Ti bất an chân đứng không yên, bộ dáng lo lắng thấp thỏm, Vũ Văn Tuần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.



“Ý cậu là… cậu muốn đi toilet?”



Rửa tay*.



Thanh Ti mở to hai mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn hai tay của mình, sau đó liền lắc đầu nguầy nguậy.



Tay cậu rất sạch sẽ, không cần rửa a, cậu muốn đi nhà xí kìa….



*Nguyên văn là “thủ tẩy”, vừa có nghĩa là rửa tay vừa có nghĩa là nhà vệ sinh.



Không thèm để ý đến phản ứng của Thanh Ti, Vũ Văn Tuần cũng chẳng nói thêm lời nào, liền đưa cậu ra khỏi phòng.



Kẻ dở hơi này, quả nhiên là kẻ dở hơi, thời đại này còn dùng từ “thay quần áo” để nói đến chuyện đó sao? May mắn là hắn, nếu đổi lại thằng em hoàn toàn không hiểu chút nào về cổ văn kia, hiểu được lời nói của Thanh Ti mới lạ đó.