Thánh Viện

Chương 14 : Quá trình thích ứng (bốn) . . .

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chăm chú vào bốn phía. Đồ thư quán lớn như vậy, cậu thật không chắc nơi ở của Luse có phải ở ngay bên trong hay không. Cậu hiểu rõ, nhân viên quản lí nhìn qua có điểm cỏ dại ven đường này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.



Rời cửa ngày càng xa.



Dilin nhớ rõ chính mình đã đi qua  một trăm sáu mươi giá sách.



Bọn họ học thuộc lòng đến đầu choáng váng não trướng lên là ở giá sách thứ hai trăm năm mươi của tầng này. Nói cách khác, cậu hiện tại đã muốn đi qua  hơn phân nửa.



Cậu đột nhiên nhớ tới, chính mình quên hỏi Ali Di vị trí của đề thi, không khỏi cảm thấy ảo não. Ningya cùng Michel hiện giờ chắc cũng như cậu đang nơm nớp lo sợ mà núp trong một góc hẻo lánh nào đó của đồ thư quán. Thật chẳng khắc nào mò kim đáy bể, hai bên dù cẩm giác được nhau thì cũng không dám lên tiếng xác nhận.



Cậu nhìn nhìn phía trước, lại quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng lập tức có tính toán, xoay người trở về.



Bỗng nhiên, trong đầu một mảng trống rỗng lại tối sầm, tựa như khi Hydeine khiến cậu cảm nhận hỏa nguyên tố.



Cơ hồ không có nửa phần chần chờ, cậu bổ nhào về phía trước.



Một đóa hoa lửa nở rộ ở ngay vị trí cậu vừa đứng, ngọn lửa hướng bốn phương tám hướng trải ra.



Dilin lộn nhào đứng lên, phóng nhanh về phía trước.



Thế lửa đén nhanh như vũ bão, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng cùng suy nghĩ.



Dilin ngoại trừ bỏ chạy vẫn là bỏ chạy.



Không biết qua bao lâu, thủy nguyên tố lại chậm rãi bổ khuyết cho vị trí vừa rồi bị hỏa nguyên tố xâm chiếm. Dilin trái tim vẫn đập kịch liệt. Cậu thở hổn hển, chậm rãi quay đầu lại, con đường nguyên bản bị ngọn lửa phủ kín đã trở nên tối đen và tĩnh lặng như trước. Giá sách hiền hòa mà đứng, ánh trăng cũng vẫn yếu ớt như trước.



Cậu nâng tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán và cổ.



Đây là là chứng cứ duy nhất chứng minh cậu vừa rồi không phải nằm mơ.



Cậu nhắm mắt lại, xác định thủy nguyên tố đều im lặng mà tràn đầy ở các nơi, mới lại một lần nữa quan sát bốn phía.



Tuy rằng cậu cũng không biết chính mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình chạy bao xa, nhưng có một điều có thể khẳng định, cậu là đang hướng về cửa lớn mà chạy, cho nên lúc này xuất hiện trước mắt hẳn phải là......



Dilin đột nhiên xoay người.



Tuyệt đối không phải là bức tường này!
Bởi vì cậu đã thấy được phía trước cách đó không xa, gương mặt bị ngọn lửa hừng hực phía sau chiếu rọi. Khuôn mặt vốn tái nhợt của Ningya dưới màu đỏ của ngọn lửa mà nổi lên một tầng đỏ ửng xinh đẹp, liền đến cả mái tóc xám trắng cũng trở lên tràn đầy sức sống.



“Cẩn thận.” Ningya lo lắng nhìn cậu đang lao nhanh về phía trước, vươn hai tay, chuẩn bị tùy thời tiếp được cậu.



Nhưng Dilin trong lòng rất rõ ràng, ngọn lửa này cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt tới tận vách tường.



Cậu trong lòng yên lặng đếm ngược, sau đó đột nhiên dừng lại.



Vào thời điểm mà Ningya hấp một ngụm lương khí thì đồng thời, ánh lửa cũng tiêu thất.



Hắc ám nặng nề một lần nữa bao trùm cả đồ thư quán, bao vây hai người đang đứng đối mặt nhau.



“Ngươi không sao chứ?” Ningya rốt cục mở miệng.



Dilin không có trả lời, mà là đi nhanh đến bên cạnh cậu, “Michel đâu?”



” Michel?” Ningya ngẩn người, “Hắn không phải vẫn ở bên ngoài sao?”



“Ở bên ngoài?” Lần này đến phiên Dilin sửng sốt, bất quá cậu rất nhanh phản ứng lại đây, “Thời điểm ta đi ra, còn không có. Ách, có thể là hiểu lầm rồi.” Bởi vì cậu thấy Michel cùng Ningya đều không có ở trong lều, liền theo bản năng cho rằng bọn họ đi chung. Hiện tại ngẫm lại, với tính cách của Michel, nếu là đén trộm đề thi, nhất định hắn sẽ tìm cách gọi thêm vài người đi cùng.



Ningya nói: “Đầ thi ở lầu hai, ta không thể đi lên.”



Dilin nói: “Muốn lên lầu phải có huy chương của học viện.” Mà bọn họ còn không có đạt được tư cách đeo huy chương.



Trong bóng đêm có khoảng trầm mặc ngắn ngủi.



Ningya một lần nữa mở miệng nói: “Thực xin lỗi.”



“Phấn đấu quên mình mà đơn độc lẻn vào đồ thư quán, không giống như là phong cách của ngươi.” Dilin biết không gian chuyển hoán còn cần một đoạn thời gian, cho nên cũng không quá sốt ruột.



Ningya từng bước nhích lại gần cậu.



Dilin có thể cảm giác được bờ vai của cậu đang chạm vào người mình.



“Ta chỉ là hy vọng có thể vì ngươi làm gì đó.” Ningya nhẹ giọng nói.