Thánh Viện
Chương 18 : Quá trình thích ứng (tám) . . .
Ngày đăng: 21:20 20/04/20
Gió nhẹ len lỏi trong rừng, ngẫu nhiên lướt qua hai gò má Dilin, lại không thể nào xua đi phiền não nồng đậm trong mắt cậu.
Soso nắm chặt tay cậu, vừa đi vừa rụt rè đánh giá sắc mặt cậu.
Dilin thả tay ra, ấn nhẹ lên đầu cậu, chậm rãi bước lên trước, “Nhìn đường đi.”
Soso nghe lời đem cổ cố định nhìn về phía trước, nhưng tròng mắt lại linh hoạt quét về phía cậu, “Ngươi cùng Ningya cãi nhau sao?”
Cãi nhau?
Dilin cười khổ. Chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn cãi nhau gấp cả trăm lần.
Cậu thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác giận dữ cùng bị sỉ nhục trong lòng Ningya giờ phút này. Nếu đổi lại là mình, đã có thể không tiếc trả giá đại giới dùng thân thể để hấp dẫn đối phương mà đổi lại kết cục như vậy…… Chỉ sợ mình sẽ giết đối phương để diệt khẩu.
Soso đột nhiên cầm lấy tay của cậu nhẹ nhàng quơ lên.
“Làm sao vậy?” Dilin khó hiểu nhìn cậu.
Soso nghiêng đầu, miệng nhỏ nỗ lực ra dấu.
Dilin theo hướng cậu chỉ nhìn lại, chỉ thấy Hydeine đang khoan thai theo sát sau họ, nhìn thấy cậu quay đầu lại thì hơi giơ khóe miệng lên.
Khi một người nhìn thế giới qua lăng kính màu vàng, thế giới trong mắt hắn đều là màu vàng. Còn khi nhìn thế giới qua lăng kính màu đỏ, thế giới sẽ lại biến thành màu đỏ. Trước mắt Dilin hiện giờ cũng có một lăng kính như thế. Bởi vậy nụ cười mang ý nghĩa chào hỏi thuần túy trong mắt Soso, thì dưới cái nhìn của Dilin lại chỉ có ý nghĩa trào phúng đến chói mắt.
Cậu dừng cước bộ, chờ Hydeine thong thả lại gần.
Dilin nói: “Hy...... Đạo sư.” Ba chữ Hydeine suốt ngày gọi sau lưng đến quen mồm, thiếu chút nữa thì lại bật ra.
Hydeine nhướng nói: “Ta sao lại không biết nguyên lai mình họ Hy đâu nhỉ?”
Dilin trấn định nói: “Ta vừa rồi nói là, hi, đạo sư.”
“Nga?” Khóe miệng Hydeine lại thong thả giương lên như cánh buồm.
Khi đối mặt với Hydeine, Dilin chưa bao giờ dám thả lỏng. Cậu cố gắng thu hồi tất cả những cảm xúc bất ổn của mình, “Đạo sư ngài cũng muốn đến địa doanh?”
Soso nức nở nói: “Ta khóc không phải vì thế.”
“Vậy ngươi khóc vì cái gì?”
“Không biết.” Soso cố gắng hấp hấp nước mũi, “Tất cả mọi người đều khóc mà.”
Dilin: “......”
Hydeine đi đến bên người Mikris, thản nhiên nói: “Ta chỉ thu một cái.”
Nguyên bản đang bởi tiếng khóc mà nhức đầu, Mikris lập tức đề cao âm lượng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hydeine không hề ngại ngùng mà nhìn cô, “Ta nói rồi, ta không phải là ngay cả rác rưởi cũng thu dụng, đệ tử của ta phải do chính ta tuyển.”
Mikris tận lực làm biểu tình của mình nhìn qua không quá dữ tợn, “Nhưng lúc trước ngươi đã đáp ứng tiếp nhận rồi!”
“Ta chỉ là cho bọn họ cơ hội khảo nghiệm.” Hydeine liếc cô, “Ngươi không phải cũng chỉ tuyển sáu mươi sáu cái sao?”
......
Nói thì đúng là như vậy. Nhưng đệ tử của hắn cả sáu gã đều là quý tộc nha, tình huống bất đồng.
Mikris liếm liếm môi nói: “Chuyện này là học viện trưởng phân phó.” Thời khắc mấu chốt, chỉ có thể nâng viện trưởng ra làm khiên đỡ tạm. Nội tâm của hắn cũng hơi hơi cảm thấy khổ sở hổ thẹn.
“Ta không có chính tai nghe hắn nói quá.” Hydeine nhướng mày, “Hoặc là, ngươi có thể gọi hắn đến tự mình nói với ta.”
Mikris trầm ngâm, “Chúng ta vẫn là suy nghĩ phương án giải quyết khác đi.”
Tuy rằng còn chưa có thử qua, nhưng trực giác mẫn tuệ của hắn lại sâu sắc cảnh báo rằng, Orosey viện trưởng tuyệt đối sẽ không đồng ý cùng Hydeine trực tiếp nói chuyện—— về cơ bản nếu hắn mà là viện trưởng, thì nhất định cũng sẽ lựa chọn như thế. Cùng Hydeine giao tiếp, tuyệt đối là một việc nếu có thể tránh thì bất cứ ai cũng sẽ cố hết sức để mà tránh.
Có lẽ thế nhân vĩnh viễn sẽ không biết, viện trưởng đời tiếp theo của St Paders ma pháp học viện chính là vào giờ phúp này nhen nhóm quyết tâm đi lên ngai vàng viện trưởng.
Có đôi khi, nhân sinh chính là tại một cái nháy mắt vô thường như vậy mà vĩnh viễn thay đổi.