Thánh Viện
Chương 24 : Phương thức dạy học (năm)
Ngày đăng: 21:20 20/04/20
Trong nước tối như mực.
Dilin chỉ có thể nhắm mắt lại, dùng sự mẫn cảm đối với thủy nguyên tố của mình để tìm ra viên đá chứa hỏa nguyên tố kia.
Trong đầu thủy nguyên tố xám đen, dầy đặc vấn vít, đừng nói là hỏa nguyên tố, ngay cả một chút khe hở cũng đều nhìn không tới.
Dilin lại một lần nữa trồi lên mặt nước để thở.
Hồ nước tuy rằng không quá sâu, nhưng cậu lặn trong nước thời gian dài như vậy, thể lực cùng ý chí đã sớm hao mòn hết rồi.
Cậu nhịn không được quay đầu nhìn lên bờ.
Chỉ mới có một lát mà sắc trời đã trở lên hoàn toàn tối tăm.
Thân ảnh Hydeine và Soso được bao phủ bởi phiến rừng rậm rạp. Cậu chỉ có thể dựa vào vị trí trong trí nhớ mà mơ hồ đoán được phương hướng của bọn họ
“Hô......”
Cậu nghe được tiếng thở sâu thật mạnh của chính mình, sau đó lại tiếp tục chìm mình vào đáy nước.
Cậu đã không còn có thể đếm được đây đã là lần thứ mấy trầm xuống đáy hồ, mỗi lần đều tràn ngập hi vọng đây sẽ là lần cuối, mỗi lần lại đều là thất vọng. Cậu có nên cảm thấy may mắn bởi chính mình từ nhỏ đã học bơi nên mới có thể kiên trì đến giờ không đây? Nếu không phải như vậy......
Dilin tưởng tượng đến dáng vẻ của Hydeine, lập tức cho ra kết luận, cho dù cậu không biết bơi thật đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ném mình xuống nước thôi.
Có lẽ, với hắn mà nói, chỉ có thiếu phương pháp sử dụng chứ không hề có gì là không thích hợp cả.
Thủy nguyên tố trong đầu đột nhiên dãn ra một chút.
Một đốm sáng chợt lóe ra rồi rất nhanh biến mất.
Cậu căng thẳng bơi lại vị trí cũ.
Đốm sáng ảm đạm trong đầu dần dần hiện ra một cách rõ ràng.
Dilin vươn tay chậm chạp lần mò ở đáy hồ, từng viên từng viên...... Thẳng đến khi nắm được viên đá đó.
“Kêu càu nhàu kêu càu nhàu......”
Khoảnh khắc mà cậu nắm được viên đá trong tay thì mọi ý chí cùng thể lực cũng đều như thủy triều rút xuống.
Dilin bỗng thấy không khí thực trang nghiêm, Soso giành trước kêu lên: “A, là ngài.”
Lão nhân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó quay lại nhìn Hydeine nói: “Ngươi không giống một người thích xen vào việc của người khác.”
Hydeine chỉ vào Dilin nói: “Đây là đệ tử của ta.”
“Cho nên?”
“Này không phải nhàn sự.”
“Thế hắn là đệ tử của ai vậy?” Lão nhân chỉ vào Soso.
Hydeine cơ hồ chỉ dùng mũi mà niệm ra cái tên kia: “Welfare Horizontal“
Lão nhân bĩu môi, “Đấy, ngươi cũng không nhất thiết phải đưa bọn hắn tới chỗ ta. Welfare Horizontal cũng rất rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không cơi bỏ phong ấn cho hắn.”
Hydeine nói: “Ta cùng hắn ước định là sẽ dẫn bọn hắn đến gặp ngươi, còn về phần muốn hay không cởi bỏ, đó là chuyện của ngươi cùng bọn hắn.”
Dilin nhịn không được hỏi: “Ngài có thể nói cho ta biết, vì cái gì không thể cởi bỏ phong ấn của cậu ấy không?”
Lão nhân chậm rãi quay đầu, sau đó chỉ vào một bức tranh trên tường nói: “Ngươi cảm thấy bức tranh này vẽ thế nào?”
Dilin theo tay ông chỉ nhìn lại.
Đây là một bức tranh rất khó có thể hình dung, mặt trên chỉ có màu trắng cùng màu nâu nhợt nhạt, hơn nữa lại quện loạn thất bát tao vào cùng một chỗ, hoàn toàn không hiểu biểu đạt cái gì.
Hydeine nói: “Thiên phú vẽ tranh của ngươi cùng thiên phú ma pháp hoàn toàn tương phản.”
Lão nhân gật đầu nói: “Ta thừa nhận thiên phú ma pháp của ta kém cỏi vô cùng.”
Dilin chậm chạp nói: “Này bức họa...... Rất giống ngài.”
Ánh mắt lão nhân nhất thời sáng lên, “Ngươi nhận ra đây là bức tranh tự họa của ta?”
Hydeine cũng ngạc nhiên mà nhìn cậu.
Dilin kiên trì gật gật đầu. Cậu nhận ra chính là chiếc mũi to kia.