Thánh Viện
Chương 27 : Phương thức dạy học (Tám)
Ngày đăng: 21:20 20/04/20
Mikris là người đầu tiên phát hiện ra Dilin, cô dừng lại cước bộ nghiêng đầu nhìn Ningya, “Bằng hữu của ngươi tới đón ngươi.” Là đạo sư trưởng của ban sơ cấp trong học viện, cô đối với quan hệ của các đệ tử quả thật là rõ như lòng bàn tay.
Ningya ánh mắt hốt hoảng, sau một lúc lâu mới chậm rãi khôi phục thanh minh, nhìn Dilin chậm rãi tới gần.
“Đạo sư trưởng.” Dilin hành lễ
Mikris gật gật đầu nói: “Ngươi là đến tìm Ningya sao?”
Tim Dilin thoáng chốc đập mạnh. Cậu là tới hỏi nguyên nhân ký túc xá không một bóng người, nhưng là nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ningya cùng vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Mikris, cậu theo bản năng đem việc này dấu ở đáy lòng, “Cậu ấy không có việc gì chứ?”
Mikris thở dài, “Ngươi trước dẫn hắn trở về đi.”
Dilin lo lắng nhìn Ningya.
Ningya xoay người, hướng Mikris thi lễ, sau đó cúi đầu hướng ký túc xá đi đến.
Dilin do dự nhìn Mikris, thấy cô không phản đối gật mới đuổi theo.
“Có lẽ ngươi có thể dựa vào lực lượng của bằng hữu.” Mikris đứng tại chỗ thấp giọng nói.
Dilin có chút khó hiểu quay đầu nhìn lại.
Mikris đã muốn quay đầu trở về.
“Ngươi...... “ Dilin bước nhanh đến bên người Ningya, muốn hỏi mà lại không biết phải bắt đầu ra sao. Nghiêng đầu ngắm Ningya, hai gò má cậu so với lần đầu gặp mặt lại càng thêm gầy yếu, màu da trong suốt như thể tùy thời tan vào không khí.
“Ngươi là đang đi tìm Soso?” Ningya liếc mắt.
Biểu tình của Dilin có chút xấu hổ.
Ningya mặt không chút thay đổi nói: “Bọn họ đang đốt lửa trại ở khu đất trông phía trước, ngươi hiện tại đi vẫn còn kịp.”
“Cùng đi không?” Dilin thử hỏi
Nhưng Ningya lắc đầu, “Ta còn phải đi thu thập đồ đạc.”
“Thu thập đồ đạc?”
“Ân.” Bả vai Ningya đột nhiên chùng xuống, “Ta phải về nhà.”
Hô hấp của Dilin đột nhiên cứng lại, bật thốt lên hỏi: “Vì cái gì?”
“Ta nhớ nhà.”
“Nhưng mà chúng ta vừa mới đến không bao lâu mà!” Không cần nghĩ cũng biết nhớ nhà chỉ là cái cớ. Có thể tiến vào St Paders đối với mỗi người trên Mộng đại lục đều là giấc mơ lớn trong đời! Không có một ai bởi vì nhớ nhà mà buông tha cho giấc mộng này.
Dilin nhịn không được buồn bã nói: “Là bởi vì sự kiện lần trước ngươi nhờ ta sao?”
Dilin biết hắng khẳng định trở về tắm rửa, tâm tình tốt lắm ôm Soso lên lầu.
Soso ngoan ngoãn tựa con mèo nhỏ, ngay cả khi Dilin đưa cậu vào giường cũng không phát giác, tìm một vị trí thoái mái tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Dilin bịt mũi ngồi bên giường thở hồng hộc.
Có hai con ma men trong phòng, cậu cũng đừng mong hảo hảo ngủ đêm nay.
Cậu nghĩ nghĩ, quyết định đi sang phòng bên.
Bởi vì Soso thường xuyên ở hai phòng đi qua đi lại, cho nên Ningya ít khi đóng cửa. Khi Dilin vào phòng cậu đã ngủ rồi.
Dilin rón rến leo lên giường, đứa lưng về tường nhìn bóng dáng Ningya.
Ánh trăng chiếu vào lưng cậu run nhè nhẹ.
Dilin đột nhiên vùng dậy.
Bởi vì cậu phát hiện, run rẩy không phải là ánh trăng mà là Ningya.
Cậu nhớ tới chuyện nguyền rủa trên ngưởi Ningya phát tác ở ngoài đồ thư quán, ba bước cũng chỉ còn hai bước chạy tới bên giường Ningya đỡ lấy bờ vai cậu thấp giọng hỏi: “Đau lắm sao?”
Ningya nhẹ nhàng quay đầu, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Ngươi... “Dilin vừa mới nói một chữ liền hoảng sợ nhìn vệt đen từ sau gáy cậu chậm rãi tràn ra xung quanh.
Ningya rụt vào ổ chăn, đem thân thể cuộn lại thành một đoàn.
Đối với nguyền rủa, Dilin không có cách giải quyết, chỉ có thể ngồi ở bên giường, xuên qua tấm chăn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, yên lặng truyền sức mạnh cho cậu.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ đã soi sáng cả hai chiếc giường.
Ningya quay đầu lại thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
“Tối nào cũng như vậy sao?” Dili cau mày hỏi.
Ningya ngẩng đầu, mái tóc xám trắng bết lại trên trán, đôi mặt đen láy như hồ sâu, “Về nhà thì tốt rồi.”
Yết hầu Dilin ngứa rát, những lời ta cho ngươi mượn quân đoàn ma pháp cơ hồ đã phải thốt ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cơ hầ.
Cậu có được quân đoàn ma pháp, là bởi vì cậu mang họ Basai Ke.
Bởi vì cậu mang họ Basai Ke, nên cậu không thể vô duyên vô cớ mà cấp Ningya mượn quân đoàn ma pháp.
Đáp án đó ngay từ đầu liền đã định.