Thánh Viện

Chương 42 : Sơ cấp thi lại (ba)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Sau khi biết tin, Soso liền buồn bã một hồi, không thể chính miệng cảm tạ ân nhân cứu mạng đối với cậu quả là một sự đả kích không nhỏ. Bất quá, cậu rất nhanh đã đem lực chú ý chuyển về tuyên bố mới về việc thi lại.



Cuộc thi sơ cấp bởi sự mất khống chế trong rừng Mộng yểm mà gián đoạn đến nay cuối cùng là dùng phương thức thi đấu cùng Thánh Tác Duy Vinh Quang học viện để hoàn thành.



Đã nhiều ngày nay, khắp nơi trong sơ cấp viện đều đang thảo luận về chuyện này.



Kevin cùng Michel sau nhiều ngày ở chung đã muốn trở thành bạn bè tốt chia sẻ tin tức cùng nhau. Mỗi ngày khi tan học hai người liền kéo nhau chui vào trong kí túc xá đem tin tức nghe ngóng được trong ngày tập hợp trao đổi.



Nhờ hồng phúc của hai tên này, Dilin cùng Soso mỗi ngày không cần ra đường cũng biết được tất cả mọi việc phát sinh trong học viện.



Kevin nói: “Mikris đạo sư trưởng phải ở lại để thiết trí kết giới bên ngoài rừng Mộng yểm cho nên không thể tham dự lần thi lại này.” Biên giới tương giao giưã rừng Mộng Yểm và Thánh viên kéo dài trăm dặm, muốn hoàn toàn bảo vệ nơi này thì phải thiết trí vài cái ma pháp trận. mà dùng ma pháp trận nào, tinh thạch gì đều là vấn đề cần phải nghiên cứu. Làm đạo sư trưởng sơ cấp viện nhiệm kỳ đầu, Mikris rõ ràng đã ăn đủ đau khổ.



Michel nói: “Ta chẳng những biết Mikris đạo sư trưởng không đi, ta còn biết người dẫn đoàn lần này là ai.”



Kevin nhướng mày: “Chẳng lẽ là Malina đạo sư?”



Michel quay sang bĩu môi với Dilin: “Ngươi biết không?”



Dilin mờ mịt nhún nhún vai.



Hai ngày nay không rõ Hydeine uống lộn thuốc gì mà nơi nơi đánh lén cậu, bắt buộc cậu phải sử dụng phong hệ ma pháp. Mắt thấy kì thi lại sắp bắt đầu mà nhận thức đối với thủy hệ ma pháp của cậu vẫn dậm chân tại chỗ.



“Chính là đạo sư của ngươi.” Thời điểm Michel nói những lời này, biểu tình tuyệt đối không thể coi là cao hứng.



Kevin suy sụp cúi đầu: “Không thể nào?” Tuy rằng chưa từng cùng vị đạo sư truyền kì này tiếp xúc qua nhưng là những lời đồn nhan nhản xung quanh cũng không hề làm bớt đi sắc thái truyền thuyết của hắn.



Dilin thấy hai người đều đang ai oán nhìn mình, vô tội nói: “Hắn chưa nói qua.”



Michel đột nhiên nhảy xuống giường vọt tới bên giường của Dilin, ôm vai cậu nóng bỏng nói: “Không bằng ngươi đi hóng tý gió đi?”



“Cái gì gió?”



“Thì nội dung thi lại cùng thi đấu đó.” Michel dùng sức vỗ vỗ bờ vai cậu, “Chí ít cũng để cho chúng ta biết như thế nào thì tính là đủ tư cách, tốt xấu cũng có chút tâm lý chuẩn bị.”



Dilin nghĩ muốn cự tuyệt, Bởi vì trong trí nhớ của cậu, người kia chính là chưa bao giờ hảo hảo mà trả lời các vấn đề. Nhưng là nhìn ánh mắt cùng tươi cười nhiệt tình của Kevin và Michel, lời từ chối bỗng khó có thể ra khỏi miệng.



“Hydeine đạo sư không nói thì sao?” Soso toát ra một câu. Từ lúc sinh ra đến giờ cậu sợ không ít người, nhưng Hydeine tuyệt đối có thể đứng trong số ba người đứng đầu. Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt tươi cười của hắn cậu đều cảm thấy trên lưng từng đợt rét run. Chứ đừng nói tới Dilin suốt ngày phải ở chung với hắn.



Michel không phục nói: “Thử chút cũng không mất miếng thịt nào mà.”
Dilin lúc này mới thư khẩu khí.



Hydeine đột nhiên quay lại dùng tay nâng nhẹ cằm cậu, nheo mắt nói: “Quả nhiên có cổ quái.”



Cho dù bị nói là cổ quái đến thế nào cậu cũng quyết không có khả năng khai thật.



Dilin quay đầu bước ra ngoài.



Con đường trước đồ thư quán có không ít người chạy qua.



Hydeine tựa hồ cũng nhận ra, bỏ lại cậu đi đến trước cửa.



Dilin nghĩ nghĩ, vẫn là theo đi lên.



Ngoài cửa có rất nhiều người đi qua, đều là những gương mặt lạ, thẳng đến một người xen lẫn đám đó chạy qua Dilin đột nhiên kêu lên, “Di?”



Hydeine đứng rất gần cậu, nghe tiếng hỏi: “Nhận thức?”



Dilin thành thật trả lời: “Nếu không nhầm thì vừa rồi đi qua là là một người của trung cấp viện tên là Robert. Kean.”



“Trung cấp viện?” Thân ảnh Hydeine chợt lóe, biến mất tại chỗ.



Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, Dilin ngay cả phương hướng di chuyển của hắn cũng không nhận ra chứ đừng nói là đuổi theo. Cậu đứng tại chỗ đợi một lắt, đang lo lắng có cần đi về trước hay không thì liền thấy Hydeine nháy mắt đã trở lại.



“Sa Mạn Lý có một người kêu là Joanne ngươi có biết không?” Hydeine nỏi.



Joanne? Công chúa Joanne?



Dilin thân thể chấn động.



Hydeine nói: “Vậy là biết.”



“Nàng làm sao vậy?” tim cậu không tự chủ được đập gia tốc.



“Nàng đã trở lại.”



“......” Dilin trên mặt tất cả biểu tình trở về trống rỗng.