Thánh Viện
Chương 54 : Công thành đại tái (bốn)
Ngày đăng: 21:20 20/04/20
Thanh âm của hắn mang theo từ tính, vang dội hữu lực hiếm thấy, cặp mắt xanh lam bắn ra quang mang sắc bén, trực tiếp xuyên nhập, khiến cho tâm Dilin không khỏi run lên.
Hydeine thấy đạt được hiệu quả mong muốn, chậm rãi buông tay ra, xoay người đi vài bước, phát hiện cậu không theo kịp, quay đầu lại nói: “Cần ta gọi xe bò đến đón ngươi sao?”
Dilin mím chặt môi, không nói một lời đi theo sau hắn.
Cậu đột nhiên có cảm giác, trắc nghiệm lần này sẽ rất khó.
Hậu viện khách sạn còn có một bãi đất trống nhỏ, vây bởi một vòng tường thấp, chân tường cỏ dại mọc thành bụi, mặt tường loang loang lổ lổ, giống như sắp đổ đến nơi.
Hydeine dừng bước, tùy tay xuất ra một ngọn lửa giữa không trung, “Dập tắt nó.”
Dilin điều khiển thủy nguyên tố ngưng tụ thành thủy cầu, đánh vào ngọn lửa.
Lửa tắt.
“Lại đến.” Lại là một ngọn lửa tương tự.
Dilin tuy không biết nguyên nhân, nhưng vẫn phóng thủy cầu qua như cũ.
Thủy cầu xối xuống lửa, lửa bất vi sở động.
Dilin trừng to mắt, lại thử một lần, kết quả không thay đổi. Cậu không bỏ cuộc, xuất ra hai thủy cầu to hơn, trái phải giáp công.
Chỉ nghe “ba” một tiếng, hai thủy cầu chạm vào nhau, bọt nước va chạm bắn ra bốn phía, ngọn lửa vẫn y nguyên.
“Đây là lửa gì?” Dilin nhịn hết nổi hỏi.
Hydeine chậm rãi đến trước ngọn lửa, thổi một hơi, lửa tan thành mây khói.
“…” Dilin nói, “Nó sợ gió?”
“Không, nó chỉ sợ ta.” Hydeine thuận tay lại xuất ra một ngọn lửa nữa, “Lại đến.”
Dilin hít một hơi thật sâu.
Hydeine nhướng mày.
Phút chốc, một đạo kình phong quất qua!
Mái tóc vàng của Hydeine tung bay, lại chậm rãi hạ xuống, lộ ra cái trán trơn bóng.
Dilin đờ đẫn nhìn ngọn lửa vẫn không nhúc nhích ngay cả khi gió thổi.
Hydeine nói: “Nếu có hai nhóm địch nhân liên minh, đồng thời tấn công ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Dilin cau mày nói: “Vấn đề này quá chung chung.”
Hydeine nói: “Ngươi có thể trả lời chung chung.”
“Diệt bọn hắn.” Dilin không chút nghĩ ngợi hồi đáp.
Hydeine nhún vai: “Ngươi diệt đi.”
Dilin nhìn ngọn lửa tiếp tục trầm tư.
Hydeine phất tay về phía mấy cây dại. Chúng giống như có sinh mệnh tự động chạy tới xếp thành ghế dựa. Hydeine lấy từ túi không gian ra một tấm thảm lông trải lên trên, sau đó ngồi xuống.
Kevin nói: “Không có khả năng đơn giản như vậy. Có thể nào là phóng hỏa đầy trời, sau đó để cậu ấy dập lửa đằng sau?”
Raymond tức giận: “Cái đó và cái mình vừa nói có gì khác nhau?”
Kevin nói: “Của mình khó hơn.”
“Có thể nào không phải là lửa bình thường?” Soso đột nhiên nhả ra một câu.
Raymond và Kevin cùng quay đầu nhìn nhóc.
Soso theo bản năng rụt rụt cổ.
Raymond vuốt cằm: “Có khả năng. Nếu không Dilin không lý nào không nói ra.”
“Nhưng cái gì là lửa không bình thường?” Kevin nghi hoặc hỏi.
“Chẳng lẽ?” Raymond biến sắc.
Kevin nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn đũng quần mình.
“…Không thể nào?” Khóe mắt Kevin giật giật.
“Các anh đang nói gì thế?” Soso mờ mịt.
…
Raymond vội ho một tiếng: “Em thấy thịt bò giữa trưa thế nào?”
Đến chiều, Dilin vừa tỉnh dậy, đi giầy xong liền chạy xuống lầu dưới, phía sau rất nhanh truyền đến tiếng bước chân. Cậu ngạc nhiên quay đầu. Soso, Raymond và Kevin đều vội vội vàng vàng chạy lại đây.
“Các cậu…” Dilin hỏi bằng ánh mắt.
Raymond nói: “Chúng tớ muốn đi tham quan học tập.”
Dilin do dự.
Không biết buổi chiều Hydeine sẽ ra đề bài gì, cậu cũng không muốn bộ dáng bó tay của mình bại lộ trước mặt người khác.
Raymond và Kevin hiển nhiên hiểu lầm do dự của cậu.
Raymond vỗ vai cậu nói: “Đều là bạn bè, có chuyện ngàn vạn lần không cần để trong lòng.”
“Nhưng mình cảm thấy tự mình đi giải quyết là được rồi.” Sát hạch của cậu không lý nào để cho bọn họ giúp đỡ.
“Có chúng tớ, ít nhất anh ta sẽ không lộ liễu trắng trợn như vậy a.” Raymond nói bóng gió.
Dilin nháy mắt.
Hydeine sẽ không lộ liễu trắng trợn vì bọn họ ở đó? Tự tin của cậu ấy đến từ chỗ nào vậy?
Bất quá, bọn hắn có ý tốt, cậu cũng không muốn phụ lòng họ, thuận theo nói: “Được rồi. Cùng đi thôi.”
Raymond nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ không phản đối thầy trò yêu nhau, nhưng tuyệt đối phản đối cưỡng bức, uy hiếp, ngược đãi!