Thánh Viện

Chương 60 : Công thành đại tái (mười)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Gần chạng vạng, xe ngựa rốt cục đi vào một tòa thành thị xa lạ.



Dilin tò mò đánh giá kiến trúc hai bên. Các quốc gia trên Mộng đại lục đều có phong cách kiến trúc khác nhau, kiến trúc của Sonlisgar thích dùng mái vòm làm đỉnh chóp. Nhìn mái vòm hai bên lớn nhỏ khác nhau, cậu liền biết mình vẫn còn trong cảnh nội Sonlisgar.



Xe ngựa dừng lại trước tòa nhà lớn nhất nơi ngã tư đường.



Hydeine mở cửa xuống xe, Dilin theo sau hắn.



Xa phu vội vàng giục ngựa đi.



“Nơi này là đích đến?” Dilin nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được phải hỏi.



Hydeine liếc mắt nhìn cậu, “Ngươi hy vọng biến nơi này thành mục đích nhân sinh của ngươi?”



Mục đích nhân sinh? Nghe như đang nói mộ địa.



Dilin thức thời ngậm miệng.



Hai người một trước một sau đi đến trước đại môn của tòa nhà.



Đây là một đại môn rất có khí thế, trên cửa vẽ ký hiệu đại biểu cho tứ đại nguyên tố.



Môi Dilin ngập ngừng hai cái.



Hydeine không quay đầu giải thích: “Ký hiệu này chỉ có tác dụng trang trí.”



Dilin hiếu kỳ: “Vì sao muốn dùng ký hiệu nguyên tố để trang trí cửa?”



“Tốt hơn so với tranh chân dung của hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp.”



Dilin rất nhanh lĩnh ngộ, “Nơi này là nghiệp đoàn ma pháp?” Shamanlier cũng có nghiệp đoàn ma pháp, bất quá khi đó cậu chưa có tư cách đến.



Hydeine đưa tay nhẹ nhàng xoa thủy tinh đen bên cạnh, cửa tự động mở ra. Dilin theo sau hắn đi vào.



Bên trong không khác biệt lắm so với khách sạn bình thường.



Một quầy hàng vừa dài vừa cũ chắn đi đại đa số tầm mắt. Phía sau quầy ngồi một người trung niên tầm ba bốn mươi tuổi, một tay đỡ đầu, mệt mỏi buồn ngủ.



Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy một cái.



Người trung niên nhất thời bật ngồi dậy, “Đến lúc ăn khuya?”



Hydeine nói: “Không, đang thời gian cơm chiều.”



Người trung niên ngơ ngác nhìn hắn, “Tôi ăn cơm chiều rồi.”



“Nhưng chúng ta chưa ăn.” Đề tài quỷ dị cư nhiên được hai người một hỏi một đáp duy trì liên tục.



Người trung niên rốt cục ý thức được bất thường. Hắn nhìn Hydeine, lại nhìn Dilin, kinh ngạc: “Hai người là ai?”



Hydeine xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải.



Bởi vì đèn trong quầy khá tối, người trung niên không thấy rõ đồ đằng trên nhẫn hắn, đành phải xuất ra giấy và mực đóng dấu đặt lên bàn.
Bất quá người trả lời đã đi mất.



Hydeine còn ở trong phòng, cũng không thu dọn đồ đạc chạy lấy người như trong tưởng tượng của Dilin.



Cửa phòng mở rộng.



“Cái kia,” Dilin đứng cạnh cửa, do dự nói, “Có lẽ anh có thể tiếp nhận giải thưởng ông ta treo?”



Hydeine ngẩng đầu từ trong bản bút kí, nhìn thấy là cậu, vẫy vẫy tay.



Dilin đi tới.



“Ta không có nguyên tố tinh lớn như vậy.” Hydeine nói.



Dilin khó hiểu.



“Đây là vấn đề thành thật.” Hydeine khép lại sách, “Ta sẽ tìm được hắn, nhưng không phải bằng thủ đoạn lừa gạt.”



“…”



Dilin không thể không xem kỹ người trước mắt một lần nữa. Nguyên tắc của anh ta luôn xuất hiện ngoài dự kiến.



“Hắn xuất hiện tại Sangtu,” Hydeine tùy tay lấy bản đồ từ túi không gian ra, sau đó nhìn quốc gia trái phải Sangtu nói, “Kanding đế quốc và Shamanlier, hai quốc gia giàu cố nhất đại lục, cũng là quốc gia có khả năng có nguyên tố tinh lớn nhất.”



Trong lòng Dilin căng thẳng, “Anh cảm thấy ông ta sẽ trốn tại Shamanlier hoặc Kanding đế quốc?”



“Hắn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.” Nếu dễ dàng bỏ cuộc, cũng không chấp nhất với phong nguyên tố nhiều năm như vậy.



Dilin nghĩ nghĩ nói: “Nếu như là Shamanlier, tôi nghĩ tôi có thể hỗ trợ.”



Hydeine nghiêng đầu, đôi mắt trạm lam trong suốt như nước.



Nghĩ đến có thể trợ giúp người trước mắt, trong lòng Dilin dâng lên một cỗ hưng phấn khôn kể. Có lẽ là bị chèn ép lâu lắm, khó được một lần có cơ hội khiến cho đối phương dựa dẫm, cậu không muốn bỏ qua. Cho dù vì vậy mà phải trở lại nơi cậu không muốn kia.



“Được.” Hydeine nói.



Dilin nghe thấy tim mình đập mạnh trong ngực, khóe miệng nhẹ nhàng giương cao.



Nghiệp đoàn ma pháp đều thiết kế ma pháp trận tại các thành phố lớn của đại lục, có thể dùng để truyền tống người, vật và thư. St Paders cũng có đủ thực lực làm như vậy, nhưng viện trưởng đầu tiên của học viện lo lắng đến vị trí địa lý kỳ lạ của St Paders, tâm tính lại không muốn bị ngoại nhân quấy rầy, hạ nội quy không được đến bất kì vị trí nào trong học viện bằng ma pháp truyền tống trận, từ đó về sau, phương tiện giao thông duy nhất có thể đi vào St Paders chính là thuyền.



Tính cả lần rời nhà bằng ma pháp trận đi Julan tìm Soso nhập học St Paders, đây là lần thứ hai Dilin sử dụng ma pháp trận, trong lòng thực khẩn trương. Cậu quay đầu nhìn Hydeine cũng lần đầu dùng ma pháp trận nhưng biểu hiện thập phần bình tĩnh, âm thầm bội phục.



“Ngươi đang nghĩ gì?” Hydeine hỏi.



Dilin đem suy nghĩ nói ra. Đây là thừa nhận điểm tốt, cậu tin tưởng Hydeine sẽ rất thích ý.



Nhưng cậu lại một lần nữa phán đoán sai phản ứng của Hydeine.



“Đến khi ngươi đủ cường đại, sẽ phát hiện ra trên đời này không có sự tình gì đáng sợ.” Nhìn ra trong mắt hắn rành rành viết, ngươi chưa đủ cố gắng.



“…” Ca ngợi là một nghệ thuật. Mà Dilin hiển nhiên chưa phải nghệ sĩ.