Thánh Viện

Chương 62 : Xuất môn về thăm gia đình (hai)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Trước mặt Hydeine để năm bao cà phê lớn đóng gói tỉ mỉ. Để biểu hiện long trọng, mặt trên còn thắt năm cái nơ con bướm màu hồng to thiệt to.



Dilin trộm ngắm sắc mặt hắn, giải thích: “Đây là cà phê quý tộc Shamanlier thường uống nhất, Vileyka. Phụ thân biết ngài thích uống cà phê, đặc biệt mang về từ nơi tiếp phẩm trong hoàng cung.”



Hydeine muốn nói gì đó, bỗng thấy Andre đi xuống từ lầu thượng, vẻ mặt tươi cười: “Vị này nhất định là Tajires đạo sư.”



Dilin bật người dậy nhỏ giọng giới thiệu với Hydeine: “Phụ thân của tôi.”



Hydeine đứng lên, trang trọng hành lễ: “Bassekou công tước các hạ.”



Dilin giật mình. Cậu biết Hydeine lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn khách khí như thế. Không phải hắn không thèm khách sáo ngay cả với Ciro, Orosey sao? Chẳng lẽ do tác dụng của năm gói cà phê?



Andre không biết việc xấu của Hydeine, cho nên vẫn chưa cảm thấy thụ sủng nhược kinh, “Dilin nhất định đã mang đến cho thầy rất nhiều phiền toái.”



Hydeine nói: “Còn trong phạm vi có thể thừa nhận.”



Andre cười như không cười nhìn về phía Dilin.



Ánh mắt Dilin liếc sang nơi khác. Nói thật, cậu đem lại rất nhiều phiền toái cho Hydeine sao? Hình như không có. Ngoại trừ rừng Mộng Yểm… Nhưng đó không phải lỗi của cậu. Về phần trận đấu cùng St Sorvi… cũng không thể trách cậu.



… Được rồi, đích xác có vài phiền toái nhỏ.



Andre hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?” Vấn đề thường dùng khi không biết nói gì.



Hydeine nói: “Nếu giường mềm mại một chút nữa sẽ rất ngon.”



Andre cũng không mất vui đối với thái độ thẳng thắn của hắn, cười cười: “Ta quen ở trong quân doanh, cho nên thích dùng ván giường cứng rắn, không nghĩ đến cảm thụ của khách nhân, là ta tiếp đãi không chu toàn.”



Hydeine tựa hồ cũng nhận thấy yêu cầu của mình quá mức khắc nghiệt, bèn nói: “Không, đó cũng là thử nghiệm mới lạ.”



Dilin nhịn không được muốn cười, vừa vặn ánh mắt Andre đảo qua, cậu lập tức đưa tay che miệng.



“Làm sao vậy?” Dư quang khóe mắt Hydeine luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu.



Dilin chớp chớp mắt, “Tối qua ngủ không ngon, có chút rã rời.”



Andre giải thích giúp:” Tối qua chúng ta trò chuyện đến khuya.”



Hydeine hơi nhíu mày.



Andre vội vàng hỏi: “Có gì không ổn sao?”



“Tinh thần khỏe mạnh rất quan trọng đối với ma pháp sư.” Hydeine nói.



Andre nghiêm mặt: “Lần sau ta sẽ chú ý.”



Nói chuyện chấm dứt trong cứng ngắc.



Sau khi Andre rời đi, Hydeine ngồi trên ghế sa lông vẫn không nhúc nhích.



Dilin lo lắng: “Đạo sư?”



“Vừa rồi thể hiện của ta có phải rất kém cỏi?” Hydeine đột nhiên tung ra một câu như thế, khiến cho Dilin suýt nữa ngã sấp!
Dilin nói: “Anh chuẩn bị khi nào khởi hành? Để tôi nhờ chú Bob chuẩn bị chút.”



“Nếu ngươi không có việc gì, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.” Hydeine nhíu mày nhìn tấm vải màu hồng phấn trong phân lễ vật thứ ba, nếu hắn nhớ không lầm, đây tựa hồ là đồ dùng của nữ giới.



Dilin liếc một cái, muốn cười mà không dám cười: “Tôi nghĩ, đây là nội y của phu nhân Neichel.”



“Cho nên?” Hydeine ném bay.



“Nàng cũng là một vị ma pháp sư, tôi nghĩ cái này đại biểu cho, ách, mời.”



Hydeine liếc cậu, “Làm sao ngươi biết đó là nội y của ai?”



Dilin chỉ chỉ hòm đựng nội y, mặt trên viết Neichel.



Ngón trỏ Hydeine gõ bàn, vẻ mặt suy xét.



Trong lòng Dilin căng thẳng, cười khan nói: “Đạo sư thật sự muốn đi?”



“Không, ta chỉ là nghĩ, có lẽ đây là một phân lễ vật không tồi.” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dilin, hắn một lần nữa đem nội y bỏ vào hòm, sau đó ném vào túi không gian.



Hydeine cũng tuân thủ ước định, sáng sớm hôm sau cùng Dilin đi đến trấn nhỏ Hanguna nơi vị Vincent Lin cuối cùng kia ở.



Andre và Bob yên lặng tiễn đưa phía sau bọn họ.



Chờ thân hình bọn họ hoàn toàn biến mất trong ma pháp trận, Andre và Bob mới xuống khỏi xe ngựa.



Bob nói: “Công tước, tôi không rõ, vì sao ông không ngăn cản thiếu gia? Cậu ấy là người kế thừa gia tộc Bassekou tốt nhất, mà gia tộc Bassekou cũng là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy.”



“Bởi vì ta là phụ thân của nó.”



Bob vẫn như cũ vẻ mặt mờ mịt.



Andre mỉm cười: “Kỳ vọng lớn nhất của phụ thân với nhi tử, chính là hy vọng chúng mỗi ngày đều khoái khoái lạc lạc.”



Bob nói: “Có lẽ sau khi cậu ấy kế thừa gia tộc Bassekou cũng sẽ rất khoái nhạc.”



“Đây là sự khác nhau giữa thúc thúc và phụ thân.” Andre nói, “Thúc thúc nguyện ý mạo hiểm vì cái ‘có lẽ’ này, nhưng phụ thân thì không.”



Bob lăng lăng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: “Ngài rất cưng chiều cậu ấy.”



Andre tự hào nói: “Nó cũng chưa từng cô phụ sủng ái của ta.” Hắn rất cao hứng con hắn có lý tưởng của riêng mình, so với những con cháu quý tộc trong thành ngày ngày ngẩng đầu chờ tước vị rụng xuống, hắn phi thường vừa lòng với nhi tử nguyện ý tự bay lượn bằng đôi cánh bản thân của mình.



Trấn nhỏ Hanguna cách Sangtu rất gần, sát với biên giới giữa Shamanlier và Sangtu. Thành Bert không có ma pháp trận tốc hành tới đó, trước hết phải đến đại thành Joseph bên cạnh, tiếp đó ngồi xe ngựa qua trấn.



Đợi đến khi Hydeine và Dilin đến nơi, đã là buổi chiều ngày thứ tư.



Trưởng trấn sớm có được tin tức, đợi tại giao lộ hai ngày. Khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ bước xuống từ trên xe, khuôn mặt ảm đạm nháy mắt tản ra ánh sáng chói lọi, “A, hai vị nhất định là Bassekou thiếu gia và ma đạo sư đại nhân.”



Dilin mỉm cười, “Ngài khỏe. Vất vả ngài đợi lâu.”



“Đâu có đâu có.” Mỉm cười của Dilin khiến hắn nhất thời cảm thấy chờ đợi của mình đều đáng giá, bực tức đầy bụng cũng đã bay lên chín tầng mây, “Bữa tối và phòng nghỉ đã được chuẩn bị tốt, xin mời.”