Thánh Viện

Chương 66 : Xuất môn về thăm gia đình (sáu)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Dilin và Hydeine dậy thật sớm, chào từ biệt trưởng trấn vừa vội vội vàng vàng chạy tới.



Trưởng trấn tối hôm qua phải giải thích vấn đề ai đốt lửa nướng thịt trong rừng cây cho dân cư trong trấn đến nửa đêm mới về, đến hôm nay ánh mắt còn thâm quầng, thời điểm nhìn người luôn nhíu nhíu mắt, “Nhanh như vậy đã rời đi sao? Kỳ thật rượu nho trong trấn chúng tôi quả thực cực ngon.”



Dilin mỉm cười: “Ta muốn trở lại học viện, lần sau có cơ hội nhất định sẽ nếm thử.”



Trưởng trấn tiếc nuối: “Được rồi, nếu cậu nhất quyết như vậy. Còn Vincent kia…”



Dilin nói: “Ta nghĩ đó chẳng qua chỉ là sai lầm nhỏ.”



Trưởng trấn còn muốn giữ, nhưng Dilin và Hydeine đã lên xe ngựa.



Vừa lên xe, Hydeine liền tự động tìm vị trí thoải mái dựa vào. Ánh dương ngoài cửa sổ dừng trên mái tóc vàng óng của hắn, hết sức chói mắt.



“Bassekou thiếu gia?… Bassekou thiếu gia!” Trưởng trấn đột nhiên hét lớn, kéo lực chú ý của Dilin trở về. Hắn vội vàng đưa tới rượu nho đang cầm trong tay, “Chút tâm ý.”



“Học viện quy định không được uống rượu.” Dilin cố ý giả vờ bĩu môi về phía Hydeine, thấp giọng, “Chờ lúc được nghỉ, ta và phụ thân sẽ cùng nhấm nháp.”



Nghe thấy công tước Bassekou sẽ đích thân đến, trưởng trấn lập tức đem rượu kéo về, vẻ mặt tươi cười: “Được được. Ngài thuận buồm xuôi gió.”



Cửa đóng lại, bánh xe chậm rãi lăn.



Dilin quay trái quay phải tìm chỗ ngồi thật lâu, rốt cục tìm được vị trí thoải mái yên tâm ngồi xuống.



Cảnh sắc lao vun vút.



Mặt Hydeine lúc sáng lúc tối.



Đại khái một giờ sau, Dilin mới đột nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi mình liều mạng vặn vẹo, chỉ để tìm vị trí thoải mái có thể liếc mắt nhìn hắn.



Nhận thức này khiến cho Dilin cả kinh xuất ra một thân mồ hôi lạnh.



Trong óc còn lưu lại nụ cười của Hydeine trước khi rời phòng tối hôm qua, càng không muốn nghĩ đến, hình ảnh đó lại càng rõ ràng. Ký ức giống như nhập ma, vô luận cậu muốn điều chỉnh tâm tình của mình thế nào, mạt tươi cười kia luôn ẩn hiện trước mắt.



“Ngươi đang cười cái gì?” Hydeine lười biếng hỏi.



Dilin hoàn hồn, phát hiện đối phương đang nhìn mình.



Ánh mắt nửa khép nửa mở mang theo ngái ngủ, con mắt trạm lam bởi vì ánh sáng cùng góc độ mà không sáng tỏ như thường ngày, mông mông lung lung, tựa như cách một tầng sương mờ.




Andre bị hoàng đế triệu tiến cung, cho nên cũng không đến tiễn đưa. Đi tiễn chỉ có Bob.



Hành trình bọn họ được an bài là từ ma pháp trận thành Bert trực tiếp truyền tống tới thành trì gần hồ Huyễn Cảnh nhất của Julan, sau đó ngồi thuyền về. Sơ bộ phỏng chừng đại khái nửa đêm hôm nay có thể đến.



Trước khi Dilin đi, Bob nhỏ giọng dặn dò: “Tuy công tước đại nhân không biểu hiện ra, nhưng tôi biết ông ấy thực lo lắng cho thiếu gia.”



Dilin sửng sốt.



“Nếu có thể, thiếu gia an ổn ở trong học viện đi.” Bob hàm súc biểu đạt.



Dilin nhất thời lĩnh ngộ ý tứ của hắn. Phụ thân đang lo lắng cậu sẽ gia nhập đội quân đi trợ giúp Langzan. Tuy cậu rất muốn, nhưng cậu tự hiểu, mình mới chỉ là học sinh mới, tuyệt đối không có khả năng bị chọn trúng.



Cậu cười nói ra ý nghĩ của mình, Bob mới nhẹ nhàng thở phào.



Từ ma pháp trận đến xe ngựa, từ xe ngựa đến thuyền, bọn họ liên tục thay đổi ba loại phương tiện giao thông, rốt cục kịp về tới học viện St Paders trước hừng đông sáng ngày hôm sau.



Dilin thấy sắc mặt của Hydeine không tốt, chủ động ngồi xổm xuống, ý định cõng hắn trở về.



Hydeine bị say tàu đến tứ chi vô lực, cũng không từ chối, thuần thục nằm úp sấp lên.



“Không được lạc đường.” Hắn lo lắng dặn dò.



“… Được.” Dilin gian nan ngẩng đầu nhìn ánh trăng.



Nửa giờ sau, Hydeine bất đắc dĩ mở miệng: “Bên phải góc bốn mươi lăm độ, một trăm thước.”







Thật vất vả đưa Hydeine về, Dilin chậm rãi trở lại ký túc xá của mình.



Mở cửa gian phòng, ánh mặt trời buổi bình minh chiếu lên giường đệm.



Soso và Raymond đang ngủ an ổn trên giường.



Cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp nổi lên trong lòng, Dilin như trút được gánh nặng.



Rốt cục, sinh hoạt một lần nữa trở lại quỹ đạo ban đầu.