Thánh Viện

Chương 69 : Xuất môn về thăm gia đình (chín)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Buổi chiều hôm sau, quan viên Sonlisgar tiến đến nghênh đón, nhìn học sinh từ dưới thuyền lên một đám sắc mặt vàng như nến, chân bước loạng choạng, cho rằng bọn họ vì lo lắng sự tình Langzan, một nắng hai sương một đường thẳng đến, trong lòng cảm động, thầm nghĩ: Không hổ danh học sinh học viện ma pháp St Paders!



Toàn dân Sonlisgar cao thấp đều đang lo lắng bão cát Đông Côi Mạc, sợ chúng quét đến cảnh nội, cho nên đặc biệt cảm thông đối với tai họa của Langzan.



Để mọi người có thể sớm tới Langzan, bọn họ đặc biệt chuẩn bị bốn cỗ xe ngựa lớn, mỗi cỗ sáu ngựa kéo.



Quan viên nói: “Ngồi xe ngựa tầm sáu ngày là đến lãnh thổ Langzan.”



“Sáu ngày?” Dilin muốn nói lại thôi nhìn về phía Hydeine.



Hydeine không nói lời nào gật gật đầu.



Những học sinh khác mặt vàng như nghệ. Hiện tại bọn họ nhìn đến bất kì vật gì chuyển động đều có tâm lý bóng ma, ngay cả khi Hydeine gật đầu, bọn họ nhìn cũng thấy chóng mặt.



Quan viên không rõ đầu cua tai nheo, còn cho là bọn họ chê xe ngựa quá chậm, giận dữ nói: “Không còn cách nào. Hiện tại toàn bộ đại lục đều sợ bóng sợ gió, nhất là chư quốc phương tây chúng ta, cũng không dám mở ma pháp truyền tống trận, nếu không các ngươi đâu cần một đường xóc nảy.”



Các học sinh lúc này đều yên lặng quyết định: Trở về nhất định phải dốc lòng cầu viện trưởng đề xuất đề nghị, thiết lập một ma pháp truyền tống trận trong học viện St Paders. Bình thường không cần mở ra, nhưng ở thời khắc mấu chốt, nhất định phải sử dụng được.



Hạ quyết tâm cứ hạ quyết tâm, nhưng thời điểm này, ngoại trừ lên xe chẳng còn cách nào khác.



May mắn bốn chiếc xe đều thắng ngựa hay trăm dặm mới tìm được một, con thuyền như ngựa hoang thoát cương không thể so sánh bằng. Cho nên sau một ngày thích ứng, học sinh cũng thành quen. Sắc mặt khó coi duy nhất chính là Dilin.



Bởi vì từ sau khi lên xe, Hydeine vẫn luôn ôm cậu ngủ say. Hydeine ngủ thì không sao, nhưng cậu bị những người còn lại nhìn chằm chằm xoi mói đến đứng ngồi không yên, ngay cả buổi tối ở khách sạn cũng không ngủ được.



Chậm chạp đi như vậy sáu ngày, bọn họ rốt cục tiến vào cảnh nội Langzan.



Quốc nội đang gặp biến cố lớn, lại phải phòng những quốc gia khác đánh lén, Langzan vội đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng phòng thủ biên cảnh so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vàng đều phải nghiêm mật hơn. Nếu không phải động thái trợ giúp của St Paders quá lớn, khả năng đến bây giờ những quốc gia khác còn chưa biết bí mật này.



Cho dù trước đó đã nhận được tin tức quân tình nguyện học viện St Paders sắp đến, quân canh giữ Langzan vẫn tra xét thực nghiêm mật.



Toàn bộ quá trình, Dilin hết sức lo lắng đề phòng, chỉ sợ Hydeine không kiềm chế nổi phát sinh xung đột. May mà, Hydeine vì say xe, thân thể khó chịu, không có tâm tình so đo.



Cứ như vậy, bọn họ bị chứng thực quần hết một buổi chiều, sau đó được đưa về thành Tutan gần biên cảnh.



Đến trước cửa thành, cổng lớn đã đóng cửa, chỉ để lại bên tường một cánh cửa nhỏ để ra vào.



Quan canh cổng tỉ mỉ tra xét bọn họ lần nữa, mới cho đi.



Đến lúc này, ngay cả Dilin và các học sinh đều không còn sức mà chú ý. Hiện tại bọn họ khao khát nhất chính là thư thư phục phục tắm nước nóng cùng duỗi người trên chăn ấm nệm êm.



Nguyện vọng của bọn họ được hoàn thành một nửa –



Dilin và những người khác ngồi trong nhà tắm khách sạn run run rẩy rẩy tắm nước lạnh, run run rẩy rẩy ngủ trên tấm phản cứng còng.




Dilin nói: “Ningya đêm nay sẽ đến?”



Thủ vệ nói: “Cái này, ta không rõ lắm.”



Dilin thở dài.



Hydeine đứng bên thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.



Dùng xong bữa tối, Dilin bắt đầu đứng ngồi không yên. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nhưng ngoài cửa mãi không có động tĩnh. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mạo hiểm.



Quần áo nai nịt tối màu đều có sẵn, cậu thay xong, lại do dự có nên lấy kiếm ra. Như vậy cho dù bị phát hiện cũng không bị hoài nghi thân phận. Nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vào cung nói sau.



Cậu nín thở đợi bên cửa sổ một lát, xác định bên ngoài không có động tĩnh, mới rón rén mở cửa, rón rén đi ra ngoài, rón rén xoay người…



“Đi làm trộm?” Thanh âm Hydeine vang vọng trên hành lang yên tĩnh.



Lưng Dilin cứng lại, làm như không có việc gì mỉm cười xoay người: “Đạo sư chưa ngủ?”



Hydeine khoanh tay dựa vào tường, “Ngủ rồi sao nhìn được trò hay của ngươi?”



Dilin biết không thể gạt hắn, đành phải thẳng thắn nói: “Tôi chỉ muốn gặp Ningya một lần.”



“Vì sao muốn gặp hắn?”



Dilin nghĩ nghĩ: “Bởi vì từng cự tuyệt, nhiều ít có chút áy náy, cho nên muốn gặp một lần, xác định hắn không ghi hận, tôi mới an tâm. Cho dù không gặp được, tôi cũng muốn biết nguyên nhân tại sao không thể gặp.”



“Chỉ có vậy?”



“Còn là bằng hữu một thời, tôi cũng thực muốn biết hắn gần đây có ổn không.”



Hydeine đứng thẳng, nói: “Vậy đi thôi.”



“Đi?” Dilin nhìn Hydeine lướt qua mình, hướng về phía cửa. “Đạo sư cũng đi?”



“Ta sợ ngươi tay chân vụng về bị chộp mất.”



Dilin vừa cảm động vừa buồn cười đi theo.



Hydeine lại lạnh lẽo nói, “Đi theo ngươi, ít nhất có thể cam đoan đúng lúc mà diệt khẩu.”



“…”