Thánh Viện

Chương 78 : Thực tập nước ngoài (tám)

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Pamela đột nhiên từ bên trong đuổi theo. Bà vốn muốn đi tìm Dilin và Hydeine, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn đứng ở cửa, cước bộ nhất thời không thu kịp, chạy qua người bọn họ, bèn quay đầu, sắc mặt phấn khích.



“Chúng ta đi vào trong hẵng nói.” Bà rất nhanh trầm tĩnh lại, làm tư thế thỉnh.



Hydeine nguyên bản muốn làm khó dễ, nhưng Dilin đã xoay người thành thành thật thật đi vào, đành phải yên lặng theo sau cậu.



Một lần nữa vào lều, không khí khác hẳn vừa rồi.



Thăm dò vẫn có, nhưng đã không còn giương cung bạt kiếm. Pamela hạ giọng: “Ngươi vừa mới nói vương tử Ningya là hy vọng duy nhất để giải cứu Langzan?”



“Có lẽ.” Hydeine thêm vào hai từ cực quan trọng.



Pamela nói thẳng, “Giải cứu thế nào?”



“Hỏi hắn.”



“Nếu cậu ấy biết ta còn đến hỏi ngươi làm gì?” Cơn giận của Pamela lại bắt đầu rục rịch.



Hydeine nói: “Không bằng ta đến hỏi hắn?”



Pamela ngậm miệng, ánh mắt phức tạp…



Nếu là điều cơ mật nhất của hoàng cung, như vậy giờ phút này tình cảnh của Ningya nhất định thật hung hiểm. Tâm Dilin thoáng lo lắng.



“Được.” Pamela cắn răng, liều một phen, “Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết.” Bà không nói tới Dilin, đại khái biết Hydeine sẽ không đồng ý.



Hydeine nói: “Tận lực.”



Người quen với Hydeine sẽ biết lời này thực có lệ, nhưng Pamela biết Hydeine do thân phận ma đạo sư St Paders của hắn, cho nên đã cảm thấy thỏa mãn. Bà khẽ cắn môi: “Vương tử Ningya ở ngay tiền tuyến.”



Dilin nói: “Tôi biết. Quốc vương nói cậu ấy đến đây thực thi nhiệm vụ bí mật.”



Pamela lắc đầu, “Không phải nhiệm vụ bí mật, các ngươi nhìn thấy sẽ biết.” Bà ra hiệu cho bọn họ đi theo, thẳng tiến về phía quân doanh.



So với các quân doanh khác, phòng thủ của quân doanh trung tâm rõ ràng nghiêm mật hơn nhiều.



Cho dù Pamela ở bên, phía sau Hydeine và Dilin vẫn có một tiểu đội nhân mã giám thị.



Đến một căn lều bên phải quân doanh, một ma pháp sư cản đường bà.



“Thành chủ.” Tuy ông ta nói với bà, nhưng ánh mắt lại nhìn Dilin và Hydeine.



Pamela nói: “Thỉnh vương sư Hope tránh ra, bọn họ có biện pháp cứu vương tử Ningya.”



Cứu Ningya?
Dilin lại bừng tỉnh.



Hope nói với Hydeine: “Ta nói xong rồi, ngươi nói đi.”



Hydeine trả lời: “Ta không có gì để nói.”



“… Không phải ngươi vừa mới bảo vương tử Ningya là mấu chốt sao?” Dilin và Pamela đều nhìn ra ông ta đang cố gắng áp chế tức giận, nhưng từ ngữ khí mà nói, ông ta không quá thành công.



Hydeine trả lời: “Chúng ta đánh hắn thử xem, đánh không được, thì gọi hắn tỉnh lại.”



“Sau đó?” Hope nheo mắt.



“Đi một bước, tính một bước.” Hydeine vô cùng tiêu sái.



Hope quay đầu căm tức nhìn Pamela.



Pamela đành chỉ vào Hydeine quát: “Ngươi gạt ta!”



Hydeine nói: “Chỗ nào?”



“Ngươi nói…”



Hydeine không đợi bà nói hết, liền thản nhiên cắt lời: “Có lẽ.”







Hắn hình như đích thực có nói qua hai từ “có lẽ”. Pamela đầy một bụng hỏa.



Bên ngoài có tiếng bước chân, một binh sĩ ở ngoài lều thông báo: “Báo cáo thành chủ, báo cáo vương sư, người của Quang Minh thần hội cầu kiến.”



Quang Minh thần hội?



Pamela kinh ngạc. Langzan ở phía đông đại lục, chịu ảnh hưởng của Quang Minh thần hội ít nhất, Quang Minh thần hội cũng không có tín đồ nào ở Langzan, quốc vương và giáo hoàng thần hội không kết giao, thời điểm này, bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của?



Bà nghĩ cái gì, trên mặt liền viết cái đó.



Trong tay Hope còn giữ đoàn bạch quang. Ông ta vội ho một tiếng: “Là ta mời bọn họ tới.”



Ba người còn lại nhìn ông ta.



Ông giải thích: “Chú của ta là tư tế cấp hai của Quang Minh thần hội, từ nhỏ ta lớn lên ở giáo đường thần hội.”



Bảo sao biết chiếu sáng thuật, những người khác nghĩ.