Thánh Viện
Chương 87 : Phân tích nan đề (bảy)
Ngày đăng: 21:21 20/04/20
Dilin không biết bản thân ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay, cầm quyển sách từ trên giá xuống. Mãi đến khi mở ra trang sách, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trên lời mở đầu, cậu mới đột nhiên phát hiện mình đang làm gì, mặt lập tức đỏ bừng.
Nhưng yên tĩnh bốn phía giống như cổ vũ không lời, để ngón tay cậu tiếp tục lật giở.
Những vấn đề mơ hồ được sách giải thích và miêu tả, từ từ rõ ràng. Dilin thậm chí tưởng tượng ra ảnh động trong đầu, mà nhân vật chính là –
“Dilin?” Sau giá sách truyền đến tiếng gọi nhỏ của Soso.
Dilin nhảy dựng, trấn định thả sách về chỗ, sau đó đi nhanh ra ngoài.
“Anh vừa đọc sách gì vậy?” Soso thuận miệng hỏi.
Lưng Dilin cứng đờ, “Không có gì, sách linh tinh ấy mà.”
“Không mượn về xem sao?” Trên tay Soso ôm hai quyển sách thật dày.
“Em mượn sách gì thế?”
Lực chú ý của Soso quả nhiên bị chuyển hướng, như dâng vật quý đưa cho cậu xem, “Một quyển là ‘Thủ tục phòng ngự của thổ hệ ma pháp’ hôm nay đạo sư dạy, một quyển là ‘Sáu đường tắt thổ hệ ma pháp không muốn người khác biết’.”
“Học tập ma pháp đến nơi đến chốn vẫn tốt hơn. Đường tắt chỉ hạn chế thiên phú của em phát triển.” Dilin bật thốt lên, chợt phát hiện giọng điệu mình giờ phút này lại có vài phần tương tự Hydeine.
Soso vò đầu: “Em cũng biết, nhưng đạo sư nói cảm giác của em với thổ hệ ma pháp rất yếu, cho dù bắt đầu học tập từ bây giờ, cũng chỉ có thể trở thành một ma pháp sư cấp bốn cấp năm bình thường.”
Trong lòng Dilin mềm nhũn, xoa đầu nhóc nói: “Không nhất định, nỗ lực sẽ được đền đáp.” Kỳ thật rất nhiều người trước khi tu tập ma pháp, đều có thể cảm giác được không chỉ một loại nguyên tố. Nhưng sau khi quyết định lựa chọn một loại, lực cảm giác với các nguyên tố kia sẽ từ từ yếu đi, rồi mất hẳn. Cậu có cảm giác với nguyên tố khác toàn do đủ loại áp bức trước kia của Hydeine, khiến cho cậu tuy không thể khống chế ba hệ nguyên tố còn lại, nhưng dưới tình huống tập trung tinh thần cực độ, vẫn có thể mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của chúng.
Soso mỉm cười, “Không sao cả, có anh ở đây mà. Em chỉ cần lập một tường thành vững chắc, việc khác giao hết cho anh.”
Dilin gật đầu.
Hai người ra bàn ngoài, Soso đem sách trên tay đưa cho bà lão.
Bà lão giúp nhóc thực hiện thủ tục mượn sách.
Dilin không biết liệu có phải mình quá mẫn cảm hay không, luôn cảm thấy ánh mắt bà lão như hữu ý vô tình dò xét mình.
Vất vả chờ thủ tục xong xuôi, Dilin và Soso đang định đi, chợt nghe bà lão phía sau nói: “Trò không mượn sách sao?”
Dilin sửng sốt, quay đầu lại: “Không ạ.”
Bà lão nói: “Xem xong rồi sao?”
Trực giác Dilin mách bảo bà ta đã biết gì đó, mặt thoáng chốc đỏ như hơ lửa.
“Có vài quyển không thích hợp cho các trò đọc, cho nên lần sau có lẽ ta sẽ thu hồi.” Bà lão một lần nữa cúi đầu, “Cho nên nếu chưa xem hết, tốt nhất đọc cho hết đi.”
Soso nghi hoặc: “Sách nào không thích hợp?”
Dilin kéo Soso chạy trối chết.
Một mạch chạy về phòng ngủ, Raymond tưởng bọn họ bị làm sao, vội vàng hỏi: “Bị ai đuổi giết à?”
Soso vừa thở vừa lắc đầu.
Thể lực của Dilin hơn Soso nhiều, nhanh chóng thuận khí xong: “Rèn luyện thân thể.”
Dilin giật mình: “Ngày mai?”
“Ngươi muốn bây giờ cũng được.”
“…”
“Hay ngươi đổi ý, muốn nói đáp án cho ta?”
Dilin khẽ cắn môi, “Ngày mai thì ngày mai!”
Khóe miệng Hydeine lạnh lùng nhếch một cái.
Mười một giờ khuya, Raymond phát hiện Dilin còn chưa về phòng. Soso vốn nói phải đợi Dilin, nhưng mấy ngày nay nhóc quá mệt, đầu đã dính vào gối thì trừ phi đến hừng đông, còn không đừng nghĩ có thể đánh thức nhóc.
Raymond đợi trên giường một lát, cuối cùng lo lắng đi tìm người.
Tuy nói an ninh trong học viện không tồi, nhưng nghĩ đến hàng xóm bên cạnh là ma thú rừng Mộng Yểm, hắn vẫn cảm thấy có chút bất an.
Vừa bước xuống giường, còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy Dilin đứng trong sân luyện ma pháp.
“Sao cậu đột nhiên chăm chỉ vậy?” Raymond kinh ngạc.
Dilin thu hồi ma pháp, thở dài: “Ngày mai kiểm tra.”
“Kiểm tra?” Raymond khẩn trương, “Kiểm tra cái gì? Tại sao mình không biết?”
“Là kiểm tra đặc biệt bố trí cho mình.” Dilin nói.
Raymond nhẹ nhàng thở ra, lập tức phát hiện mình làm thế không ổn lắm, vội an ủi cậu: “Yên tâm. Lấy cưng chiều của Hydeine với cậu, ổng tuyệt đối sẽ không làm khó cậu đâu.”
“Cưng chiều?” Dilin giống như thấy ma trừng hắn.
Raymond hỏi: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao?”
Dilin lắc đầu.
“Không phải người nào tại thời khắc sống còn cũng nhờ bạn bè đem học sinh của mình đi.” Raymond nói.
Dilin nhớ tới đại chiến ngoài thành Dabe, ra vẻ trấn định: “Không chỉ có mình, còn có cô Melina và hội trưởng Bradley.”
“Bọn họ là hàng ngũ bạn bè.” Raymond nói, “Cậu thật sự không biết Hydeine đối xử với cậu rất đặc biệt sao?”
Dilin nói: “Mình là học sinh duy nhất của anh ta.”
Cậu vừa nói thế, Raymond cũng ngẩn người. Đích xác, đặc biệt hay không cũng chỉ là tương đối, Dilin là học sinh duy nhất của Hydeine, căn bản không có ai khác để so sánh với. Thế nhưng hắn rất nhanh nghĩ ra phương thức so sánh khác, “Vậy cậu so cách đạo sư của mình đối xử với mình và cách Hydeine đối xử với cậu.”
“… Tính đạo sư của cậu không giống tính đạo sư của mình.” Dilin nói.
Raymond lại cảm thấy cậu nói có lý, “Ai. Thôi, không nghĩ vấn đề này nữa. Dù sao trọng điểm không phải ổng nghĩ thế nào về cậu, mà là cậu nghĩ thế nào về ổng.”
Dilin nói không ra lời.
Raymond nhìn chằm chằm vẻ mặt cậu đến gần ba phút đồng hồ, sau đó bưng trán thở dài: “Thật sự là không có mắt mà.”