Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 16 : Lạc đao
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Hàn Việt đối với chuyện Sở Từ tự nhiên đang yên đang lành lại phải dùng Codein tuy vẫn là hết sức nghi ngờ, nhưng Sở Từ căn bản không thèm trả lời hắn, mà Nhâm Gia Viễn thì lại càng không dám nhắc tới chuyện chính mình khiến vị kĩ sư kia ho ra máu, vậy nên cuối cùng cũng ậm ờ cho qua.
Trước hôm Sở Từ xuất viện, Hàn Việt có việc phải đến căn cứ Thanh Đảo. Trước khi đi, hắn đưa chiếc chìa khóa mà hắn vẫn trân trọng cất giữ giao cho Sở Từ, nói: “Đây là chìa khóa căn nhà mới của em.”
Sở Từ chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không đưa tay ra nhận lấy, thậm chí không hề nhúc nhích.
Y mặc áo ngủ rộng rãi màu trắng, chính là cái loại vừa nhìn qua đã thấy đặc biệt thanh thản thoải mái, tựa vào đầu giường xem một quyển tiểu thuyết bìa cứng thật dày bọc da trâu. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày cuối xuân chiếu vào lọ hoa bách hợp trên đầu giường, khắp phòng thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, hết thảy đều yên tĩnh hài hòa tựa như một bức tranh.
Nhân tố bạo lực duy nhất phá vỡ bức tranh này chính là Hàn Việt. Bởi vì Sở Từ trầm mặc cự tuyệt, bàn tay đang nắm chặt cái hộp đựng chiếc chìa khóa kia quả thật nổi đầy gân xanh, nhìn qua có chút đáng sợ.
“Cũng chỉ là một căn nhà ba phòng thôi, địa điểm ngay kế bên nơi làm việc của em, đi bộ mười phút là tới. Tôi đã gọi người trang trí nhà cửa xong rồi, đồ đạc chăn nệm đều có sẵn, ngay cả cái tủ đựng hồ sơ chuyên ngành của em cũng dọn vào luôn.”
Hàn Việt dừng một chút, thấp giọng nói: “Nếu lúc tôi trở về không nhìn thấy em dọn vào ở, coi chừng tôi…”
Hắn không nói tiếp, bởi vì thời điểm đối mặt với Sở Từ thì uy hiếp là cần thiết, nhưng hắn cũng biết lời uy hiếp nói ra sẽ tổn thương tình cảm, cho nên sau một lúc lâu chọn lựa, hắn quyết định giữ lại nửa câu sau.
Kỳ thật nếu lúc hắn trở về không thấy Sở Từ dọn vào ở, đương nhiên hắn cũng không đánh gãy chân Sở Từ hay là đem y trói lại, cùng lắm là hắn sẽ lôi Sở Từ về nhà, hảo hảo ở trên giường giáo huấn y một phen.
Tưởng tượng đến đây, Hàn Việt thật sự có điểm hưng phấn, bởi vì khoảng thời gian Sở Từ nằm viện, hắn sắp nghẹn đến phát điên rồi. Tuy hắn có thể tìm người khác giải quyết, chỉ cần hắn nguyện ý, lập tức trong mười phút sẽ có người đem đến trước mặt hắn đủ kiểu mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, nhưng hắn vẫn không nghĩ sẽ làm như vậy.
Hàn Việt dần dần có một loại ý tưởng, cảm thấy chuyện trên giường thật sự là cần đến cảm tình, nếu thân thể cùng linh hồn hoàn toàn tách ra, vậy thì hành vi kia chính là xem người ta như công cụ tiết dục, so với loài dã thú đến thời kì động dục có gì khác nhau đâu?
Con người dù sao cũng là động vật linh trưởng bậc cao, có nhu cầu sinh lý, đồng thời cũng có nhu cầu tinh thần lẫn tình cảm.
Ngón tay đang lật trang sách của Sở Từ hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hàn Việt, mang theo một loại biểu tình không thể nói rõ nhưng tuyệt đối không hề mang theo thiện ý: “Nếu sau khi anh trở về phát hiện tôi đã mất tích, vậy anh chạy đi đâu đánh gãy chân tôi đây?”
Không thể trách Sở Từ đem lời uy hiếp Hàn Việt chưa nói ra trực tiếp xem như “đánh gãy chân em” — trên thực tế đây là câu cửa miệng của Hàn Việt, thường xuyên lấy ra uy hiếp người khác, mà người bị uy hiếp nhiều nhất chính là Sở Từ.
“Mất tích? Em có thể đi đâu mà mất tích?”
“Trên thế giới này không phải chỉ có một mình Bắc Kinh.”
Cùng lúc đó trong nhà hàng, Triệu Đình cũng uống rất nhiều.
Lúc này chính là thời điểm của cuộc sống về đêm, đêm xuân chỉ vừa mới bắt đầu. Cô nàng quyến rũ vạn phần mới quen nâng Triệu Đình dậy, cùng đám bạn bè say khướt nói lời tạm biệt.
“Triệu ca, đi chỗ nào?” Cô nàng một bên đỡ hắn ra ngoài, một bên ngọt ngào hỏi.
Triệu Đình líu cả lưỡi, ha ha cười: “Đi… Đi Xuân Sướng viên.”
Phàm là đám bạn bè trong giới ăn chơi đều biết Xuân Sướng viên chính là phòng ngủ bên ngoài của Triệu Đình, một căn nhà trọ xa hoa hắn chuyên môn dùng để gọi gái, uống rượu, đánh bài…. Thời đại này những người có thân phận đều cảnh giác rất cao, cho dù gọi gái cũng không tùy tiện đến khách sạn thuê phòng, ai biết có thể hay không rước lấy phiền toái từ giới truyền thông? Tuy rằng hơi mất công một chút, thế nhưng một có một nơi bên ngoài chuyên dùng để mua vui vẫn là an toàn nhất.
Triệu Đình hiển nhiên không thể lái xe, cho nên cô nàng kia liền thuần thục cầm chìa khóa, lái xe ra khỏi bãi đậu, kế tiếp mới đón Triệu Đình đang chờ ngoài cửa nhà hàng lên xe, lái đến Xuân Sướng viên bên kia. Khi đến nơi, cô ta lại dìu Triệu Đình xuống, lúc này hắn đã rất khó đứng vững, vừa tươi cười vừa vuốt ve lên người cô.
Cũng may sắc trời u ám, nếu không tình cảnh này thật sự quá khó coi.
“Lên… lên lầu đã!” Cô nàng hờn dỗi đẩy Triệu Đình ra, “Thấy ghét, không được làm bên ngoài!”
Triệu Đình một bên vui vẻ đồng ý, một bên lôi kéo cơ thể mềm mại căng đầy của cô. Ai ngờ, hắn lại kéo vào khoảng không. Từ men say ngất trời cố gắng mở to mắt, hắn chỉ thấy cô nàng kia không biết từ khi nào đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, chính là bị người ta đánh cho bất tỉnh!
Đại não bị men rượu làm cho mất cảm giác còn chưa kịp phản ứng, Triệu Đình đột nhiên cảm thấy sau ót đau nhói lên, giống như là bị một vật nặng đánh mạnh vào, khiến trước mắt hắn trong thoáng chốc tối sầm, tê liệt ngã xuống.
–Không ổn!
Cảm giác đối với nguy hiểm thật sự đến quá trễ. Trong vài giây cuối cùng trước khi rơi vào hôn mê, hắn chỉ cảm thấy bên vai phải truyền đến một luồng khí rét buốt đến tận xương, giống như cơn gió lạnh trong phút chốc xâm nhập vào tận xương tủy.
Triệu Đình cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy màu máu đỏ tươi cùng ánh đao sáng như tuyết lóe lên, trong thoáng chốc toàn bộ tầm nhìn của hắn đều bị một màu đỏ tươi bao trùm. Cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không cảm giác được, hắn cuối cùng chỉ nghe thấy thanh âm một thứ gì đó nặng nề rơi xuống.
–Đó là thanh âm từ cánh tay phải bị chặt đứt của hắn rơi xuống mặt đất!
Triệu Đình cố gắng co giật hai cái, ngay sau đó liền ngất đi.