Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 18 : Cam tâm tình nguyện

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Thời điểm Bùi Chí đẩy cửa toilet ra, Sở Từ đang đưa lưng về phía hắn, cúi đầu rửa tay.



Sở Từ rửa tay rất cẩn thận, mỗi một đốt ngón tay đều chà xà phòng, ngay cả móng tay cũng tỉ mỉ chà sát một lần, cho đến khi bọt xà phòng nổi đầy hai tay, mới mở nước ấm rửa sạch. Bàn tay dưới dòng nước ấm này lật qua lật lại mấy lần, hết rửa lòng bàn tay thì đến mu bàn tay, ước chừng lâu hơn mấy phút.



Bùi Chí đứng phía sau y, suốt mấy phút đồng hồ cứ nhìn y chăm chú, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, mãi cho đến lúc Sở Từ không quay đầu lại hỏi: “Anh đang nhìn cái gì?”



Bùi Chí dừng một chút, thu hồi ánh mắt: “Tôi thấy cậu hình như có chút mệt mỏi. Vừa vặn phòng bệnh đã chuẩn bị xong rồi, tôi dẫn cậu đi nhé?”



Sở Từ đóng vòi nước, không mặn không nhạt đáp lời: “Bùi tổng đúng là bận rộn mà, vừa phải nửa đêm chạy tới bệnh viện lo liệu mọi chuyện cho một người bạn không thân thiết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa phải tự mình chuẩn bị phòng nghỉ cho một người xa lạ. Nếu để người ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng đâu ngài là kẻ chuyên lo chuyện bao đồng.”



Y vừa mở miệng thì Bùi Chí đã bắt đầu cười, đến khi nói xong câu cuối cùng, nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn: “Sao bây giờ tôi mới phát hiện, công phu võ mồm của kĩ sư Sở cũng rất lợi hại…:Bất quá nói đi phải nói lại, chỉ một mình Triệu Đình thì hoàn toàn không đáng để tôi tự mình nửa đêm chạy tới nhìn hắn, tôi tới là vì, tôi muốn biết kế tiếp là ai.”



Sở Từ không quay đầu lại, cơ thể dường như hơi cứng đờ một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện trong thoáng chốc, ngay sau đó y liền thờ ơ hỏi lại: “Cái gì kế tiếp?”



“Người thứ nhất là Hầu Hoành Xương, người thứ hai là Triệu Đình, kế tiếp chính là ai?”



Sở Từ không quay đầu, nhưng y có thể nghe tiếng bước chân của Bùi Chí từ từ dừng lại sau lưng y, khi thanh âm vang lên thì giọng hắn đã kề sát bên tai y: “–Kĩ sư Sở, cậu nghĩ sao?”



Rõ ràng chỉ là một câu hỏi mơ hồ không rõ ý tứ hàm xúc, giọng nói của Bùi Chí lại mang theo nét cười, thậm chí so với bình thường còn dịu dàng hơn, còn… ôn hòa hơn.



Sở Từ nhắm mắt lại, thanh âm mang theo nét mâu thuẫn cùng chán ghét không chút nào che giấu: “Tôi làm sao biết được, tôi có phải hung thủ đâu. Hỏi tôi làm gì?”



Thái độ như dùng kim đâm người của y ngay cả che giấu cũng không thèm làm. Bùi Chí dừng một chút, chậm rãi lui ra đằng sau nửa bước, ánh mắt lướt qua bả vai Sở Từ, từ trong gương nhìn vào đôi mắt y, thanh âm thoáng mang chút thở dài, “Đúng vậy, kế tiếp là ai chỉ có hung thủ mới biết được. Bất quá, tôi có chút lo lắng cho tên hung thủ, bởi vì mọi người đều biết Triệu Đình là bạn thân của Hàn Cường, đại thiếu gia Hàn gia. Hai năm trước Hàn Cường gây tai nạn xe chết người, Triệu Đình còn ở trên tòa án giúp hắn làm chứng giả, cuối cùng giúp hắn thoát tội. Lần này Triệu Đình vô duyên vô cớ bị chém đứt một cánh tay, Hàn Cường hay thậm chí là cả Hàn gia sẽ không bỏ qua đâu.”



Sở Từ trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: “Chuyện này đâu liên quan tới Bùi tổng, cần chi quan tâm thay kẻ khác.”




Trước khi Hàn Cường đi, Bùi Chí còn đích thân đưa tiễn, vừa đưa đến tận cầu thang vừa hàn huyên mấy câu, gởi lời hỏi thăm sức khỏe trưởng bối. Hàn Cường buổi chiều còn phải đi họp, xe đã chờ sẵn dưới lầu,mà Bùi Chí buổi chiều cũng phải tới văn phòng công ty. Hắn đã ở bệnh viện ngây ngốc cả đêm, lúc này cần nhanh chóng chạy đi thay quần áo, ăn chút gì đó.



Khi Bùi Chí quay lại, đột nhiên thấy Sở Từ đang đứng cạnh cửa sổ hành lang, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu bên ngoài cửa sổ, sắc mặt cực kỳ… đáng sợ.



Y tựa hồ đang gắt gao nhìn chăm chú thứ gì, không biết là do khắc chế hay do áp lực, thân thể hơi run rẩy. Hai tay y bấu chặt khung cửa, móng tay và mấy đốt ngón tay trở nên trắng xanh, dùng sức nhiều đến mức dường như muốn đem mười ngón tay làm cho đứt đoạn.



Bùi Chí chưa từng thấy y như vậy, không hề nghĩ ngợi liền nhào tới túm lấy tay y, “Sở Từ, cậu làm sao vậy?”



Sở Từ giật bắn người một cái, tựa như mới bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, toàn thân đều run lên, mấy giây sau mới chậm rãi khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng dần dần khôi phục tiêu cự.



Bùi Chí quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cổng lớn bệnh viện không có động tĩnh gì, chỉ có vài bệnh nhân đang tản bộ trò chuyện, xa xa ngoài đường cái cũng chẳng có bao nhiêu chiếc xe.



“Kĩ sư Sở, cậu sao vậy, không thoải mái chỗ nào? Hay là trở về…”



“Tôi không sao.” Sở Từ thấp giọng cắt ngang lời Bùi Chí, “Tôi mới muốn hỏi anh làm sao vậy.”



Bùi Chí theo ánh mắt y cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện chính mình còn đang túm chặt tay y.



“…Thật ngại quá.” Bùi Chí ngập ngừng mấy giây, chậm rãi buông tay ra, “Tôi vừa rồi có điểm lo lắng cho cậu.”



Sở Từ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã trở về nét lãnh đạm như xưa: “Bùi tổng thật sự lo quá nhiều rồi.”



“…” Bùi Chí đứng yên tại chỗ, không nói lời nào cũng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn y quay đầu bỏ đi.