Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 36 : Nghiện ma túy
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Thời điểm Sở Từ xuất viện, hai tay trống trơn, chỉ mang theo chút đồ lặt vặt bên người, áo ngủ gì đó đều để lại bệnh viện.
Tính cách y chính là như vậy, quần áo mặc ở bệnh viện sẽ không đem về nhà, hoặc bỏ lại hoặc ném dọc đường. Hàn Việt vốn dự tính lái xe tới đón y, nhưng Sở Từ trong điện thoại lại khách sáo mà kiên quyết cự tuyệt hắn, nói: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì, làm phiền anh không hay lắm.”
Hàn Việt cảm thấy trong lòng đau xót, giống như có mũi nhọn đâm thẳng vào nơi mềm mại yếu ớt nhất trong trái tim, thoáng chốc đau đến mức không nói nên lời.
Sau một lúc lâu hắn mới miễn cưỡng cười gượng: “…Vậy cũng được, dù sao vật dụng của em không nhiều, dọc đường đi nhớ cẩn thận một chút.”
Lời nói ra rồi, hắn bỗng phát hiện nụ cười của hắn so với khóc còn khó nghe hơn, may mà Sở Từ không có phản ứng gì, trực tiếp cúp máy.
Ngày Sở Từ xuất viện, chỉ có một mình Nhâm Gia Viễn tới đưa tiễn, cũng không có gì cần hắn giúp, chỉ có thể trầm mặc đưa y ra cổng. Phút cuối chia tay, hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cuối cùng đã chia tay với Hàn Việt, sau này cậu có dự định gì không?”
“Còn chưa rõ.” Sở Từ nhẹ nhàng đáp, “Tôi muốn nghỉ việc ở nhà, dù sao cũng còn chút tiền, đi bước nào tính bước đó thôi.”
“Công việc của cậu không phải rất tốt ư, như thế nào muốn nghỉ liền nghỉ?”
“Không biết, chính là cảm giác không muốn bước ra ngoài. Tóm lại thêm một thời gian nữa, tôi không chừng sẽ rời khỏi Bắc Kinh.”
Nhâm Gia Viễn há hốc miệng, chần chừ mãi rốt cục cũng chậm rãi lên tiếng: “Cơ thể cậu còn chưa bình phục hẳn, không thể làm việc nặng, không thể tức giận, trong thời gian này nếu sinh hoạt của cậu có gì cần chiếu cố, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào…”
Sở Từ đang bước xuống bậc thang bệnh viện, nghe vậy liền quay đầu lại vẫy vẫy tay với hắn, khẽ mỉm cười: “Cám ơn, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
Tựa như người nghiện ma túy, chỉ trông chờ vào chút hư ảo say lòng người làm động lực duy trì sinh mệnh. Vì vui sướng và thỏa mãn trong thoáng chốc, tình nguyện đem cả linh hồn trầm luân vào bóng tối vĩnh hằng.
Những đêm đầu xuân, bầu không khí se se lạnh, Hàn Việt ngồi dưới lầu nhà Sở Từ đợi suốt một đêm, đến sáng hôm sau tràn ngập chờ mong trong lòng lại bỗng chốc hóa thành hư không. Đã hơn tám giờ mà Sở Từ vẫn chưa đi xuống, đợi tiếp tới chín giờ cũng chẳng thấy người đâu. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ của y đã kéo lên, chứng minh y đã rời giường, thế nhưng không biết vì sao không xuống lầu lái xe đi làm.
Hàn Việt càng chờ càng lo lắng, tựa như con nghiện đã trả giá hết thảy nhưng lại không giành được chút ma túy nào.
Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Sở Từ bị bệnh ư? Hay là xin nghỉ phép? Hắn thật hối hận tại sao hai hôm nay không tới, loại tình huống khác thường này chỉ mới bắt đầu vào hôm nay? Nếu mỗi ngày hắn đều tới, có thể hay không sẽ sớm nhận ra điều không ổn?
Hàn Việt ở dưới lầu gấp đến mức xoay vòng vòng, vừa muốn xông lên gõ cửa lại vừa không dám hành động thiếu suy nghĩ… Do dự thật lâu, hắn thình lình nảy ra ý tưởng, vội vàng lấy di động gọi tới Sở nghiên cứu khoa học: “Alo, tổng giám đốc Lưu phải không? Là tôi, Hàn Việt!”
Tổng giám đốc Lưu luôn miệng đáp lời: “Ôi, Hàn nhị thiếu gia! Ngài…”
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi ông tại sao hôm nay kĩ sư Sở không đi làm? Xảy ra chuyện gì thế, y xin nghỉ bệnh à?”
“À, không có không có.” Thanh âm của tổng giám đốc Lưu đầy khó xử, chần chừ cả buổi mới nói: “Kỳ thật thời gian trước y đã gởi đơn xin từ chức, hai hôm nay không còn đi làm nữa, nghe nói y muốn về quê tìm công việc khác…”
Hàn Việt lập tức ngây dại, ngay cả di động ‘lạch cạch’ một tiếng rơi xuống đất, hắn cũng không hề phát hiện.
Từ hôm Sở Từ dọn đi, hắn cứ nghĩ bản thân đã đau đến chết lặng, trên cơ bản dùng kim châm hay dùng lửa đốt đều không có cảm giác. Ai ngờ thời khắc này, hắn mới biết được hóa ra hắn còn có thể thấy đau, còn có thể thấy sợ, còn có thể cảm giác sự tuyệt vọng sâu thẳm không thể vãn hồi.