Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 43 : Níu giữ
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Bắp chân của Sở Từ thật ra cũng không đáng ngại, ít nhất thì không tổn thương đến xương cốt.
Thế nhưng y mắc mưa, bị cảm lạnh, cảm xúc lại chấn động quá lớn, dọc đường trở về bắt đầu phát sốt.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao nhanh chóng, xe còn chưa chạy đến nội thành thì toàn thân y đã nóng bừng, ý thức cũng trở nên mê loạn. Loại nóng sốt này dường như muốn thiêu cháy y, khiến y giãy dụa muốn mở cửa sổ đón gió, liền bị Hàn Việt một phen ngăn cản, nói: “Em muốn chết à?”
Gương mặt Sở Từ đỏ bừng, hàng mi hơi run rẩy. Kỳ thật, y như vậy so với bình thường còn xinh đẹp hơn, nhìn chung không còn vẻ tái nhợt tiều tụy, ngay cả một chút nhân khí đều không có.
Hàn Việt nhìn y thật lâu không chớp mắt, chậm rãi gộp hai bàn tay y lại, nắm gọn trong lòng bàn tay mình. Trong xe ngoại trừ bọn họ thì không còn ai khác, sắc trời bên ngoài u ám nặng nề, mưa to tầm tã, phảng phất như bóng đêm vô biên vô hạn vô tận vô đầu. Giữa tiếng mưa rơi, hắn nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của y, mặc dù động tác hết sức ôn nhu, thế nhưng thanh âm lại lãnh khốc âm trầm: “Em nói cho tôi biết… Trước Hầu Hoành Xương, em đã từng giết người chưa?”
Sở Từ nhắm mắt lại, thân thể theo chiếc xe xóc nảy mà hơi lung lay, ý thức mơ hồ.
“…Em đã không còn muốn sống nữa đúng không?”
Hàn Việt chờ đợi rất lâu trong im lặng, cuối cùng hắn nhấc tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thấm đẫm nước mưa của y.
“Hiện tại em chưa thể chết được.” Hắn thì thào nói, “Trước khi tôi giải thoát, em còn chưa thể chết.”
……
Từ lúc Sở Từ dọn đi, đây là lần thứ ba Hàn Việt quay lại căn nhà bọn họ từng sống.
Lần đầu là khi hắn hay tin Sở Từ dọn đi, vội vội vàng vàng chạy tới nhìn căn nhà trống huơ trống hoắc; lần thứ hai là khi hắn hẹn gặp tay cấp dưới của lão Tiền, chính tại nơi này phát hiện ra lai lịch cùng thân thế của Sở Từ.
Lần thứ ba hắn mở cửa, nhẹ nhàng ôm Sở Từ vào, đi thẳng về phòng ngủ có chiếc giường rộng rãi còn tương đối sạch sẽ, sau đó ném mạnh y xuống, nói: “Chúng ta về nhà.”
Sở Từ gục xuống giường không lên tiếng, bởi vì chấn động mà ho khan hai tiếng mơ hồ, thanh âm nặng nề, kế tiếp lại nhanh chóng an tĩnh không nhúc nhích.
Trong nhà không có thuốc, không có nước, ngay cả miếng dán cũng không có. Mấy tháng liền không quét dọn, khắp nơi đều phủ kín mấy tầng bụi bặm. Hàn Việt sục sạo khắp nơi như con thú mắc bẫy, lỡ tay đánh rơi ấm giữ nhiệt, tiếng va chạm leng keng trong đêm tối đặc biệt vang dội.
Hắn cáu kỉnh bất an quay về giường ngủ. Sở Từ sốt rất cao, gương mặt mang theo màu đỏ bừng vô cùng nguy hiểm, thân thể cháy rực dường như có chút run rẩy. Vết thương trên bắp chân đã ngừng chảy máu, da thịt rách tươm dữ tợn, lộ ra từng mảng thịt đã đông máu thành vảy.
Hàn Việt dùng khăn lạnh lau mặt cho y, lại dùng ngón tay thấm nước, từng chút từng chút từng vuốt ve đôi môi khô khốc của y. Một lát sau, hắn đi vào phòng bếp lấy một ít muối chà lên khăn tắm, lau chùi vết thương trên bắp chân Sở Từ. Chuyện này ắt hẳn đau đớn không tả xiết, thế nhưng y ngoại trừ kêu lên một tiếng, kế tiếp cũng không còn phản ứng gì nữa.
Có lẽ y đã không còn cảm giác.
“Đúng vậy… Em chính là một người không sợ đau.” Hàn Việt thấp giọng thì thào.
Hắn ném khăn tắm đi, lại lấy di động ra, theo bản năng cầm trong tay mở ra khép lại, khép lại mở ra, căn phòng không ngừng vang lên tiếng ‘cách cách’ khép mở di động đơn điệu lạc lõng.
Hắn không nghe thấy tiếng Sở Từ hô hấp, căn phòng ngủ với hệ thống cách âm tối tân cũng ngăn cản hết thảy tiếng xe cộ vô tình lướt qua bên ngoài đường lớn xa xôi. Nếu căn phòng này không có bất cứ tiếng động nào, hắn cảm thấy bản thân có lẽ sẽ phát cuồng, chỉ có thể nương theo tiếng di động để phát tiết khủng hoảng vô tận.
Màn đêm sẽ trôi qua sao?
“Em cảm thấy dù sao cũng sắp chết, cho nên em không sợ gì nữa, một lòng quyết tâm từ nay về sau không cần gạt tôi, không cần nhịn tôi, bản thân mau mau tươi sống giải thoát? Nói cho em biết, em nằm mơ!! Lão tử con mẹ nó có biện pháp khiến em muốn sống không được muốn chết không xong!”
Sở Từ bỗng nhiên mở mắt nhìn Hàn Việt, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên nụ cười trào phúng: “…Anh cho rằng tôi tự sát thất bại một lần, còn có thể thất bại thêm lần nữa ư?”
Hàn Việt gần như lạnh lùng cười rộ lên, chỉ vào y liên tục nói: “Hay! Hay lắm!”
Hắn lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, rồi chỉ chốc lát sau đã quay về, trong tay cầm một cái hòm hình vuông, vỗ vỗ trước mặt y: “Em con mẹ nó dám tự sát!? Em bên này vừa tắt thở, tôi bên kia lập tức tống nó vào bồn cầu! Có gan thì em tự sát đi, làm đi! Hiện tại làm ngay đi!”
Sở Từ vừa liếc nhìn cái hòm kia một cái, ánh mắt lập tức thay đổi, ngay cả bờ môi cũng phát run: “Hàn Việt, anh… anh…”
“Tôi làm sao!? Tôi là kẻ vô liêm sỉ, em không phải đã sớm biết ư?” Hàn Việt vỗ nhẹ lên hủ tro cốt của Lý Vi Lệ, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Thành thật nói cho em biết, tôi đã nhờ người tìm một mảnh đất có phong thủy tốt, chỗ đặt huyệt mộ tôi cũng mua luôn rồi. Nếu em chịu ngoan ngoãn uống thuốc, tôi cam đoan sẽ an táng cho hai mẹ con họ thật tốt. Nhưng nếu em một lòng muốn tự sát, vậy được thôi, lão tử sẽ cho các người chết cũng không yên! Có gan em cứ thử xem!”
Sở Từ gần như hít thở không thông, gương mặt tức giận đến biến sắc, ngón tay co rút nắm chặt drap giường.
Hàn Việt biết y đang phẫn nộ, hơn nữa là phẫn nộ chưa từng có.
Nếu hiện tại trong tay y có thanh đao, có khả năng y sẽ nhịn không được mà nhào tới làm thịt Hàn Việt cũng không chừng.
–Nhưng như vậy thì sao chứ? Hàn Việt cam chịu nghĩ.
Hắn vốn là tên cặn bã, đã khốn nạn đến mức này, dù có tồi tệ hơn cũng vậy thôi.
Đã từng ảo tưởng cùng nhau sống trọn kiếp người, đã từng kì vọng sống đến răng long đầu bạc, hiện tại xem ra bất quá chỉ là giấc mộng đẹp hư ảo, một giấc mộng cả đời cũng không có khả năng trở thành sự thật.
Chỉ cần hắn còn sống.
Chỉ cần bọn họ… đều còn sống.
Chỉ cần còn sống mà thôi, ngoài điều đó ra, hắn cũng không dám khẩn cầu nhiều hơn.
“…Đưa thuốc lại đây.” Sau khi giằng co rất lâu, Sở Từ rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Hàn Việt đưa thuốc và nước cho y. Sở Từ ngửa đầu nuốt xuống toàn bộ, thậm chí thời điểm uống nước bởi vì quá nôn nóng, y còn bị sặc mấy tiếng.
Y căn bản không có khí lực ho khan, bị sặc nước liền đỏ bừng mặt lên, đáy mắt ngân ngấn lệ, giống như đang khóc.
Hàn Việt chậm rãi ngồi cạnh y, giúp y vỗ lưng một chút, cảm giác xương bả vai đột ngột run lên, lại mạnh mẽ đè xuống. Hắn đột nhiên cũng rất muốn khóc, xoang mũi thậm chí hơi cay cay, thế nhưng đáy mắt lại khô cạn, đau đến mức không khóc nổi.
“Có phải tôi rất xấu xa không?” Hàn Việt kề sát bên tai y. Qua mấy giây, hắn bỗng cười rộ lên, tiếng cười vô cùng ngắn ngủi.
“–Không sao. Em sẽ phát hiện, tôi còn có thể xấu xa hơn nhiều.”