Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 49 : Nội soi dạ dày
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Nhâm Gia Viễn cảm thấy chính mình thật sự là mệt chết đi được, nửa đêm mới phẫu thuật xong, vừa kê đầu lên gối định ngủ một giấc tối tăm trời đất, ai ngờ còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ đã bị Hàn Việt dựng đầu dậy.
Cái này cũng chưa tính, tới nhà Hàn Việt rồi, còn phải nhìn thấy tên kiêu binh kia bày ra bộ dáng tình thánh chân thành thâm tình, khiến Nhâm Gia Viễn quả thật mắc ói không chịu nổi.
Trước kia, Nhâm Gia Viễn đối với Sở Từ quả thật có một cảm giác không thể nói rõ thành lời. Có thể là do y bộ dáng thật sự rất đẹp, tính cách lại thú vị, nói chuyện hay châm chọc người khác, khiến Nhâm Gia Viễn nhịn không được tò mò, nhưng tìm hiểu cỡ nào cũng không nhìn thấu.
Huống hồ, Nhâm Gia Viễn đối với thói quen muốn làm gì thì làm của Hàn Việt nhìn rất không vừa mắt, cộng thêm việc đồng tình hết mực với Sở Từ, thường xuyên nhịn không được muốn kéo y thoát khỏi ma trảo của Hàn Việt. Tâm tình bảo vệ người yếu đuối này vô cùng phức tạp, khiến Nhâm Gia Viễn có chút tức giận, cho nên thời điểm Sở Từ xuất viện sau khi cắn cổ tay tự sát, hắn liền nhịn không được muốn tự mình chăm sóc y.
Đáng tiếc, tên Hàn Việt kia y như dã thú săn mồi, chỉ cần cắn được thì răng nanh có bị bẻ gãy cũng không chịu nhả ra, muốn từ trong miệng hắn cướp người dĩ nhiên là không có khả năng. Cứ mỗi lần Nhâm Gia Viễn nhìn thấy hắn bày ra bộ dạng tình thánh đối đãi với Sở Từ, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ anh con mẹ nó thế nhưng không biết xấu hổ, chỉ giỏi làm bộ làm tịch! Có đóng giả thành thánh mẫu Maria cũng vô dụng thôi!
Sở Từ đau dạ dày tới mức cả đêm không ngủ, buổi sáng y uống thuốc xong mới nặng nề chợp mắt được một chút. Nhâm Gia Viễn không đành lòng đánh thức y, liền đem chuyện nôn mửa tối qua hỏi Hàn Việt, muốn xem thử y đã nôn ra thứ gì.
Hàn Việt vẻ mặt vô tội trả lời: “Xử lý từ khuya rồi, làm sao có khả năng lưu lại?”
Nhâm Gia Viễn cố gắng kiềm chế dục vọng đập cho hắn một trận, nghiến răng nghiến lợi dạy bảo: “Đã không biết chăm sóc người bệnh thì đưa y tới bệnh viện đi, cặn thức ăn và màu máu nôn ra chính là căn cứ quan trọng để xác định chủng loại bệnh dạ dày. Chắc không phải anh lại vừa mới đánh người ta đến xuất huyết dạ dày chứ?”
“Cậu nói bậy bạ gì thế!? Lão tử chưa động tới một cái móng tay của y!”
“Vậy tại sao y ăn vào liền nôn mửa, còn nôn ra máu, còn đau dạ dày?”
“Làm sao tôi biết được! Nếu tôi biết thì con mẹ nó còn đến phiên cậu làm chủ nhiệm ngoại khoa sao?”
Nhâm Gia Viễn hừ một tiếng, “Mấy loại bệnh về tiêu hóa không thể nhìn bề ngoài mà biết được, phải đưa tới bệnh viện kiểm tra. Nếu anh không đau lòng, kiên quyết bắt y ở nhà, bệnh nhẹ như co thắt dạ dày, viêm loét dạ dày có thể dựa vào thuốc men chậm rãi điều trị. Nhưng lỡ đâu mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào đó, nếu cứ kéo dài chỉ còn đường chết thôi.”
Hàn Việt nghe mà kinh hồn hoảng vía: “…Còn có loại bệnh nghiêm trọng hơn?”
“Chuyện này cũng khó nói, kĩ sư Sở không phải vẫn thường đau dạ dày!? Nếu dạ dày có vấn đề trong thời gian dài, chưa biết chừng sẽ chuyển biến thành ung thư dạ dày.” Nhâm Gia Viễn nói xong, cũng thấy có phần hơi nghiêm trọng, hắn cân nhắc từ ngữ một chút, nói tiếp: “Phát hiện sớm điều trị sớm, cho dù giai đoạn đầu hay giai đoạn giữa bệnh ung thư dạ dày thì vẫn còn đường sống. Dù sao đi nữa, tôi vẫn khuyên anh không nên tiếp tục nhốt y trong nhà. Nếu anh sợ mang kĩ sư Sở ra ngoài sẽ bị người ta phát hiện, tôi có thể tìm mấy cậu bác sĩ trẻ tuổi tay nghề tốt, kín miệng, đặc biệt dành riêng một buổi chiều tiến hành nội soi dạ dày cho y.”
Hàn Việt rút một điếu thuốc đặt lên môi, bàn tay hơi run rẩy, lúc mở bật lửa thế nhưng không cách nào thành công.
“Thật lòng tôi cũng muốn đem y tới bệnh viện, nhưng lại sợ người của Hầu gia phát hiện. Mẹ của Hầu Hoành Xương với mẹ tôi từ sớm đã kết thành liên minh, gần đây không ngừng truy hỏi tôi, nếu việc này lộ ra chút tin tức nào, tôi sợ bọn họ…”
Hắn ‘cạch’ một tiếng mở được bật lửa, đưa lên miệng châm điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.
“–Thôi được, cậu là bác sĩ, tôi nên nghe theo lời cậu. Vạn nhất là căn bệnh nghiêm trọng gì… tôi thấy y cũng không thể cầm cự thêm.”
Nhâm Gia Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Việt như vậy, không khỏi có điểm kinh sợ.
Cha hắn là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Hàn lão tư lệnh, từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng hai anh em Hàn gia, đối với cá tính Hàn Cường thật sự không rõ lắm, nhưng nhận thức về Hàn Việt lại hết sức rõ ràng.
Hàn Việt là kiểu người làm gì cũng không biết sợ. Hắn trời sinh khiếm khuyết dây thần kinh sợ hãi, mọi chuyện trên đời này đối với hắn mà nói chỉ có hai loại — có thể làm và không thể làm. Một khi hắn cảm thấy chuyện này có thể làm, nên làm, hắn sẽ đúng lý hợp tình làm cho đến cùng, quyết không chùn bước, cho dù đạn bay sát mặt hắn cũng không chớp mắt.
Loại cảm xúc nhu nhược, không quyết đoán này của hắn quả thật là hiếm thấy vô cùng.
Tựa như khủng long bạo chúa hung tàn thời tiền sử đột nhiên không ăn thịt nữa, chuyển sang ăn cỏ.
……
Ngoài dự đoán của Hàn Việt cùng Nhâm Gia Viễn, Sở Từ đối với chuyện đi bệnh viện kiểm tra cư nhiên phản đối quyết liệt.
Nhâm Gia Viễn khó khăn lắm mới mượn cớ nhị công tử Hàn gia sắp tới bệnh viện nội soi dạ dày, không muốn người ngoài ở đây, đuổi hết nhân viên tạp vụ ra ngoài, hao tâm tổn trí sắp đặt hoàn hảo mọi thứ, thật không ngừng Sở Từ lại giở chứng giữa đường, nói sao cũng không chịu đến bệnh viện.
Hàn Việt cầm tay lái, trong lòng nóng ruột như bị lửa đốt: “Chuyện gì cũng có thể nghe lời em, nhưng chuyện này thì không được! Tôi nói đi kiểm tra thì nhất định phải đi kiểm tra, không thương lượng!”
Sở Từ mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình màu nâu nhạt, cơ thể vô cùng gầy yếu, ngay cả gương mặt cũng giống như bị cổ áo dựng thẳng lên bao trọn. Từ góc độ của Hàn Việt có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt tiệp của y buông xuống, lông mi dài lưa thưa, bởi vì quá mức tinh xảo, ngược lại khiến cho người ta có chút cảm giác không dám chạm vào.
Kỳ thật Hàn Việt cũng không cần che giấu điều gì, bởi vì nét mặt Nhâm Gia Viễn lúc này cũng vừa sợ vừa giận: “Cậu nói cái gì hả? Sao phải chuẩn bị tâm lý thật tốt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ…”
Cậu bác sĩ bày cuộn phim lên bàn, thở dài nói: “–Đừng sợ đừng sợ, mới thời kỳ giữa thôi, còn kịp phẫu thuật.”
Hàn Việt bật người dậy, lớn tiếng hỏi: “Cái gì thời kỳ giữa?”
Cậu bác sĩ đã từng gặp qua đủ loại người nhà bệnh nhân, cho nên không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh nói: “Ung thư biểu mô tuyến dạ dày thời kỳ giữa, dạng phân tán, nói ngắn gọn chính là ung thư dạ dày thời kỳ giữa. Đừng khẩn trương, thả lỏng tâm trạng, tôi kiến nghị nên tiếp nhận hai ba lần hóa trị, sau đó thêm một lần xạ trị, nếu tình hình tốt có thể tiến hành phẫu thuật.”
Nhất thời, lỗ tai Hàn Việt trở nên ong ong, rõ ràng nghe thấy cậu bác sĩ nói chuyện, thế nhưng một chữ cũng đều không hiểu.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trước mắt mơ hồ, vài giây sau mới nhận ra là do đôi chân hắn mềm nhũn, bất giác ngồi xuống sofa.
“Bệnh nhân còn trẻ, bên trong cơ thể cũng tốt, không có bệnh về tim và máu, tỉ lệ mạo hiểm trong phẫu thuật thật sự rất thấp. Cũng may phát hiện chưa quá muộn, nếu chờ đến thời kỳ cuối thì có khả năng cắt bỏ hết dạ dày cũng không cứu được.” Cậu bác sĩ do dự một chút, nói tiếp: “Chủ yếu là tâm trạng bệnh nhân, nếu tâm trạng tốt thì thời kỳ giữa cũng không thành vấn đề, nhưng nếu tâm trạng không tốt… thời kỳ giữa vẫn có thể chết người.”
Nhâm Gia Viễn lúc này cũng chẳng khá hơn Hàn Việt là bao, tuy rằng trong lòng hắn đã dự cảm đôi chút, thế nhưng dự cảm so với hiện thực vẫn là hai chuyện khác nhau.
“Chủ nhiệm, chúng ta thương lượng thêm về phương pháp điều trị được không!?” Cậu bác sĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội mở rộng cuộn phim chụp CT ra.
Nhâm Gia Viễn gượng cười một chút, gật đầu nói: “…À, được, được.”
“Các người cứ từ từ nói, tôi đi xem Sở Từ.” Hàn Việt đột nhiên đứng bật dậy, vọt nhanh ra cửa, tay run run đặt lên nắm đấm. Vừa mở toang cánh cửa, hắn lại giống như vừa sực nhớ ra chuyện gì, dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Nhâm Gia Viễn, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
Nhâm Gia Viễn biết hắn muốn hỏi cái gì, liền bình tĩnh gật đầu, “Anh đừng lo, ở nhà cũng có thể tiến hành hóa trị mà, chung quy vẫn có thể tìm ra biện pháp.”
Hàn Việt không nói được lời nào, chỉ có thể run rẩy gật đầu, chạy nhanh ra ngoài.
Sau mười hai giờ trưa, hành lang bệnh viện vắng hoe không một bóng người. Ánh nắng theo cửa sổ quanh co uốn lượn chiếu xuống, vẽ loạn từng mảnh lớn trắng xóa trên bức tường. Sở Từ cô độc ngồi trên chiếc ghế dài, mái tóc ánh lên màu nâu vàng nhợt nhạt, nhìn qua thế nhưng vô cùng ấm áp.
Bước chân Hàn Việt vốn dĩ mang theo nỗi sợ, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy y lại tự nhiên đông cứng, sau đó chậm rãi bước từng bước một đến bên cạnh y, nhẹ nhàng vùi đầu y vào trong ngực mình.
Sở Từ thở dài, hỏi: “Là ung thư dạ dày đúng không?”
Trước khi y nói những lời này, trong lòng Hàn Việt ngập tràn khủng hoảng, đầu óc ong ong từng trận. Vậy mà vừa nghe câu hỏi của y, hắn lại đột nhiên bình tĩnh, tựa như có dòng nước lạnh lẽo không ngừng chảy qua đáy lòng đầy nôn nóng, cả người bỗng nhiên trở nên trấn định, kiên quyết, lý trí.
“Em đừng sợ. Bác sĩ nói là thời kỳ giữa, có thể phẫu thuật điều trị. Tôi sẽ điều động bác sĩ tốt nhất, thuốc men tốt nhất, cái gì em cũng không cần sợ hãi.”
Hàn Việt cúi người xuống, hôn lên mái tóc Sở Từ, thì thào lặp lại: “…Cái gì em cũng không cần sợ hãi.”
“Tôi không sợ.” Sở Từ nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ là có điểm tiếc nuối.”
“Tiếc nuối?”
“Ừ. Hồi xưa khi đến trường, tôi luôn nghĩ qua mấy hôm nữa là tốt rồi, có thể làm cái này cái kia, bao nhiêu giấc mơ chưa kịp thực hiện, thật không ngờ cuộc sống cứ như vậy kết thúc, nhanh tới mức tôi trở tay không kịp.” Sở Từ dừng một chút, thoáng mỉm cười: “Bất quá nói như vậy thật kì lạ, tôi đã từng tự sát kia mà, làm thật luôn ấy.”
Trong lòng Hàn Việt đau đến mức thở không nổi, phảng phất như trái tim bị người ta đoạt lấy, nghiền nát dưới áp lực khủng khiếp, cho tới khi biến thành một đống máu thịt hỗn tạp.
“Nghe nói quá trình hóa trị rất thống khổ, chi bằng tới Cục cảnh sát tự thú, dù sao kết quả đều như nhau.” Sở Từ thoáng trầm mặc, tựa như trong đầu có hai người đối lập, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài: “Nếu anh đưa tôi đi tự thú, còn có thể trả lời với người nhà anh. Nếu anh bắt tôi hóa trị, không chừng trong lòng tôi không những không cảm kích anh, mà người nhà anh còn nổi giận với anh, thật đúng là chuyện làm mất lòng cả đôi bên a.”
Từng câu từng chữ của Sở Từ đều giống như đang suy nghĩ cho Hàn Việt, thế nhưng không biết vì sao lại như lưỡi dao nhọn, liên tục khoét sâu vào trái tim đang rỉ máu của hắn.
“Mạng của em thuộc về tôi, chỉ có thể thuộc về tôi! Nếu ngay cả em mà tôi cũng không có cách nào bảo vệ, vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì chứ?” Hàn Việt nói xong mấy lời này, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết dao động mạnh mẽ, “–Được rồi, hiện tại tôi không muốn nói mấy câu này với em, chúng ta về nhà đi.”
Sở Từ nhìn hắn rất lâu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra vui buồn. Sau một lúc lâu, y mới hít sâu vào một hơi, gật đầu nói: “…Ừ, về nhà đi.”