Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 52 : Khóc
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Sở Từ nói xong câu đó, căn phòng ngủ bỗng rơi vào một sự yên lặng đáng sợ. Hàn Việt không thể phát ra thanh âm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y, thân thể cứng đờ mặt mày trắng bệch.
Sở Từ im lặng nhìn hắn, ánh mắt không gợn chút sợ hãi.
“Kỳ thật việc tôi muốn đi không liên quan gì tới anh, tôi cũng không phải vì chán ghét anh nên mới bỏ đi. Nhưng mà, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn.”
Y càng nói càng thêm tổn thương Hàn Việt, tựa như lưỡi dao trong thoáng chốc đâm vào giữa ngực máu chảy đầm đìa, khiến cho Hàn Việt quả thật đau đến co rút.
“Tôi vốn nên nhân lúc anh ngủ mà bỏ đi, nhưng tôi sợ sau khi anh tỉnh lại sẽ cho rằng tôi bị người ta bắt mất. Tôi nghĩ, có lẽ anh sẽ nôn nóng, cho nên tôi mới chờ thêm một chút, để nói với anh rằng tôi sẽ đi. Có lẽ là đi đến một thành phố nhỏ bé, tiếp tục việc trị liệu, chờ đến ngày dầu cạn đèn tắt, nằm ở trên giường ra đi nhẹ nhàng.”
Sở Từ dừng một chút, tựa như có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.
Hàn Việt nhìn y, trong lòng trở nên lạnh lẽo… Cơn đau đớn khôn cùng như lưỡi dao xoáy sâu vào da thịt lúc ban đầu, giờ đây lại bởi vì rét buốt mà trở nên chết lặng, ngay cả một chút đau đớn cũng không còn cảm giác.
Chỉ là, máu tươi chảy thì vẫn không ngừng chảy, tựa như xương cốt đều bại lộ ra ngoài không khí.
“Được rồi, hiện tại đã nói xong lời cáo biệt với anh, tôi cũng nên đi thôi.” Sở Từ hít vào một hơi, giống như đã hạ quyết tâm, đứng dậy.
Trong thoáng chốc Hàn Việt đột nhiên giãy dụa điên cuồng, cánh tay vì dùng sức quá lớn mà nổi lên đầy gân xanh khiến cho người ta khiếp sợ, dây trói bằng da thô ráp như vậy cũng bị kéo căng đến mức thay đổi hình dạng.
Sự giãy dụa này tựa như con dã thú bị dồn đến đường cùng mà gào thét, liều mạng dốc hết toàn lực, tuyệt vọng điên cuồng… Cơ thể Hàn Việt lúc này vẫn chưa có cảm giác, nơi cổ tay bởi vì dùng sức quá độ nên thịt da vỡ nát, cơn đau đớn tại nơi máu tươi chảy ròng ròng kia không cần nói cũng biết.
Hắn trơ mắt nhìn Sở Từ mở cửa phòng ngủ, trước khi đi ra ngoài đột nhiên quay đầu lại.
Cái khoảnh khắc y quay đầu lại, dường như đã trở thành một hình ảnh yên lặng vĩnh viễn, khiến cho Hàn Việt nhiều năm sau nhớ lại, đều có thể hồi tưởng rõ ràng trước mắt.
“Chỉ cần tôi tìm được y, tôi nhất định… Tôi nhất định phải…!”
Nhâm Gia Viễn thoáng rùng mình: “Hàn Việt, anh… anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi! Hiện tại quan trọng là tìm cho ra Sở Từ đi đâu. Y không có giấy tờ, chắc là chạy không xa, trừ phi y tìm người nào đó hỗ trợ. Cậu mau nghĩ thử xem, y có thể đi tìm ai? Có thể đi chỗ nào?”
Hàn Việt bị Nhâm Gia Viễn đẩy mấy cái, đột nhiên giật nảy người, ánh mắt chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, sau vài giây hắn đột nhiên nói: “–Bùi Chí.”
“Cái gì?”
“Y không tìm thì thôi, một khi tìm người hỗ trợ nhất định sẽ tìm Bùi Chí!” Hàn Việt một bước chạy đi tìm di động, lại không cách nào tìm ra nó đang nằm ở đâu.
Nhâm Gia Viễn thấy vậy liền vội vã đưa di động của mình cho hắn: “Vừa rồi khi tôi gọi cho anh thì kĩ sư Sở nghe máy, nhất định y đã mang di động của anh đi rồi.”
Hàn Việt run rẩy nhận lấy di động, bấm xuống dãy số điện thoại của đám cấp dưới, trực tiếp lớn giọng thét hỏi: “Này! Người đâu rồi? Đám chó chết, người chạy đi đâu rồi hả? Sở Từ bỏ trốn, tụi bây có biết hay không?”
Đầu dây bên kia đại khái là nơm nớp lo sợ trả lời câu gì đó, khiến cho thanh âm của Hàn Việt gần như là rống lên: “Tản bộ!? Y nói với bụi bây cái gì tụi bây liền tin cái đó? Từ lúc nào thì tao thả y ra ngoài đi dạo một mình? Bây giờ người đã chạy mất rồi, tụi bây có biết không hả? Người đã chạy mất rồi! Chạy!! Đám chó chết, tao thật muốn lôi tụi bây ra ngoài làm thịt!”
Đầu dây bên kia không biết lắp bắp nói gì, Hàn Việt lại một lần nữa điên cuồng cắt ngang: “Lập tức đi tìm Bùi Chí cho tao!!! Mặc kệ Bùi Chí đang làm cái gì, tìm được hắn lập tức đưa hắn tới đây gặp tao! Hiện tại lập tức liên hệ với mấy nhà ga lớn và bến xe đường dài, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải tìm bằng được Sở Từ cho tao! Hiện tại, lập tức!!”
Hắn hung bạo ném di động đi, làm nó nảy tưng trên mặt giường mấy lần, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Nhâm Gia Viễn vốn muốn khuyên Hàn Việt đừng làm lớn chuyện như vậy, cho dù tìm người cũng phải lén lút mà tìm, hành động rầm rộ thế này khẳng định sẽ bị người nhà Hầu Hoành Xương phát hiện. Thế nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, chỉ thấy Hàn Việt suy sụp ngã ngồi xuống giường, dùng tay gắt gao che mặt, đột nhiên khóc rống lên.
Thanh âm kia quá mức bi thương tuyệt vọng, thay vì nói là khóc, chi bằng nói là dã thú rít gào phẫn nộ trước lúc chết.
Khiến cho người ta nghe thấy, thật sự khiếp sợ từ tận đáy lòng.