Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 56 : Gặp lại

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Ngày hôm đó, bắt đầu từ lúc sáng sớm, mi mắt Nhâm Gia Viễn đã giật giật không ngừng.



Hắn tâm thần không yên ăn điểm tâm sáng, lái xe đến bệnh viện, suốt dọc đường mi mắt càng giật khủng khiếp hơn, quả thực khiến cho hắn sốt ruột không thôi.



Mấy nữ y tá hôm nay vẫn xinh đẹp đáng yêu, hi hi ha ha chặn trước cửa văn phòng trêu ghẹo hắn, bắt chủ nhiệm phải đi mua bánh bao hấp về mời mọi người ăn sáng. Nếu là ngày thường, hắn luôn mười phần happy cùng các nàng đùa giỡn, thế nhưng hôm nay thì chẳng có chút hứng thú nào, ngược lại còn có chút phiền muộn rối bời.



Cái tâm trạng nhấp nhỏm này tiếp tục kéo dài tới sau giờ cơm trưa, khi Nhâm Gia Viễn từ nhà ăn trở về, vừa mới ngồi xuống bàn làm việc trong văn phòng, di động của hắn đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi không hiện số.



“Alo, Nhâm Gia Viễn? Là tôi, Hàn Việt đây.”



Trái tim hắn ‘lộp bộp’ một tiếng rơi xuống, thầm nghĩ… Hàn nhị đại gia quả nhiên lại gây ra phiền phức!



Tâm tình hỗn loạn của hắn từ sáng đến giờ đột nhiên bình tĩnh — giống như tử tội chờ đợi cái chết rốt cuộc cũng được áp giải ra pháp trường.



“Cậu có thể chạy đến nhà tôi một chuyến không, có việc gấp cần nhờ cậu hỗ trợ! Đúng rồi, mang theo cả thuốc chống nhiễm trùng và băng vải, cộng thêm mấy đôi găng tay cao su mà các cậu hay dùng trong phẫu thuật luôn.”



“Anh anh anh, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh lại vừa mới đánh ai?”



“Con mẹ nó, tôi chẳng đánh ai hết.” Hàn Việt lạnh lùng đáp trả, “Tôi tự mình bị thương.”



Nhâm Gia Viễn một bên nguyền rủa, một bên nghiến răng nghiến lợi, căm giận xách túi lớn túi nhỏ lái xe đến nhà Hàn Việt. Kết quả xe vừa chạy đến dưới lầu, mấy tên thủ hạ của Hàn Việt đang đứng canh gác vừa nhìn thấy hắn liền nhào tới túm chặt không buông, bộ dáng ai nấy đều như lang như hổ.



Nhâm Gia Viễn liều mạng giãy dụa: “Ban mặt ban mặt giữa đường giữa xá! Cái đám thô lỗ mấy người, bộ không thể có chút tôn kính nào với bác sĩ sao?”



“Ôi chao, Nhâm đại bác sĩ, Nhâm đại thiếu gia, đừng lề mề nữa, nhanh lên đi! Chậm thêm chút nữa coi chừng trên lầu xảy ra tai nạn chết người đó!” Viên phó sĩ quan quân đội túm lấy Nhâm Gia Viễn, ném thẳng vào thang máy, huơ tay múa chân mà diễn tả: “Nửa bàn tay, hết nửa bàn tay đều bị cắt đứt, xương cốt gì cũng lòi ra tuốt tuồn tuột. Ôi mẹ ơi chết tiệt, để Hàn lão tư lệnh biết thì cả đám chúng tôi đừng mong sống sót.”



Nhâm Gia Viễn thoáng kinh ngạc: “Khoan đã, cậu nói nửa bàn tay của Hàn Việt đều bị cắt đứt?”



“Chứ còn ai vô đây?”




“Tại sao tôi phải bảo vệ y!? Lão tử không thèm!” Hàn Việt ném mạnh cái bật lửa đi, lớn tiếng gào thét: “Cậu có biết y đã nói gì với tôi trong bệnh viện không? Y nói cuộc đời này y căn bản chưa từng thích bất cứ ai! Y căn bản là… căn bản là… Tôi đã vì y làm nhiều chuyện như vậy, nhưng y lại xem tôi như rác rưởi mà ném đi, y căn bản không hề thích tôi chút nào!”



Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm Hàn Việt đột nhiên hạ xuống, phảng phất như có điểm nghẹn ngào.



Nhâm Gia Viễn trầm mặc hồi lâu, chỉ thấy Hàn Việt ôm đầu, vùi mặt thật sâu trong lòng bàn tay, phát ra tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc ấy vô cùng nhỏ, gần như không thể nghe thấy, rồi lại chân chân thực thực tồn tại.



“Hàn nhị à, thật ra có một việc tôi rất nghi ngờ…” Nhâm Gia Viễn ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Anh nghĩ xem, hôm nay anh kêu kĩ sư Sở tự sát, y liền không nói hai lời lấy đao đâm chính mình, một chút do dự cũng không có, đúng không? Chúng ta đều biết y thật sự không sợ chết, có khả năng từ lâu đã chẳng còn niềm vui gì trên đời, nhưng tại sao lúc ở Quý Châu y còn bị người ta uy hiếp, y có gì để sợ chứ? Người ta buộc y quay về Bắc Kinh y liền quay về Bắc Kinh, người ta muốn bí mật xét xử y, y liền cầm cự qua ngày trong bệnh viện, anh không cảm thấy kỳ quái ư? Y tại sao không sớm một chút tìm cơ hội tự sát cho rồi?”



Hàn Việt lập tức cứng đờ, từng chút từng chút ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Gia Viễn.



“Tôi chính là cảm thấy nghi ngờ, nếu như y muốn kết thúc sinh mạng, tại sao nhất định phải chờ anh đến mời dùng đao tự sát trước mặt anh?” Nhâm Gia Viễn lại ho khan một tiếng, “Tôi không cho rằng y yêu thích thanh quân đao kia, kiên quyết phải dùng nó tự sát mới cam lòng đâu.”



Toàn thân Hàn Việt gần như hóa đá, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.



Nhâm Gia Viễn rút thêm điếu thuốc đưa cho hắn, hắn liền theo phản xạ có điều kiện đưa tay nhận lấy, kết quả ngón tay cũng run lên, điếu thuốc lăn tròn trên mặt bàn.



“Anh… Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.” Nhâm Gia Viễn có chút sợ hãi, đưa tay huơ huơ trước mặt Hàn Việt, lại thử kêu tên hắn: “Hàn nhị, Hàn nhị? Anh trăm ngàn lần phải tỉnh táo nha, không chừng chút nữa người nhà Hầu Hoành Xương sẽ đánh tới cửa, anh cứ thế này thì biết tính sao đây?”



Hàn Việt đột nhiên giật bắn người, dường như mới bừng tỉnh từ trong cơn mộng, tiếp theo lại thấy vô cùng khó thở, ho khan từng đợt không ngừng.



Tiếng ho này quả thật kinh thiên động địa, Nhâm Gia Viễn cuống quýt nhào đến vỗ lưng cho hắn, lại bị hắn miễn cưỡng xua tay ngăn cản.



“Tôi… Tôi không thể đưa y tới bệnh viện.” Hàn Việt ho khan thêm mấy tiếng nữa, khó khăn lắm mới dịu xuống, thoáng chốc trở nên trầm tĩnh: “Cha mẹ Hầu Hoành Xương rất tàn nhẫn, nhìn thấy y rồi, bất cứ thủ đoạn độc ác nào cũng có thể đem ra sử dụng, tôi phải giữ y ở nơi tôi có thể nhìn thấy, người của Hầu gia muốn làm gì đều phải bước qua tôi. Sở Từ có… có thích tôi hay không, tôi không biết. Bất quá tôi thích y, đây là chuyện tôi đã xác định từ rất lâu rồi.”



Nhâm Gia Viễn nghe thấy mà kinh hồn táng đảm, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: “…Vậy ung thư dạ dày thời kỳ cuối, đã di căn toàn bộ, anh còn có thể có biện pháp nào ư?”



“Tôi không biết.” Hàn Việt vùi thật sâu gương mặt vào trong lòng bàn tay, thanh âm nghe qua thế nhưng có mấy phần yếu ớt cùng tuyệt vọng, “Chuyện này tôi thật sự không biết…”