Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 6 : Nỗi đau xoáy vào tim
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Tối đó Sở Từ là bị Hàn Việt tha về nhà, lúc rời đi tụ hội còn chưa kết thúc.
Hầu Hoành Xương có điểm bất ngờ, nói với Hầu Du: “Hàn nhị đúng là chơi không đẹp, tôi còn chưa kịp thắng lại, anh ấy đã đem tiểu tình nhân đi mất rồi.”
Hầu Du ngồi bên cạnh đánh bài với Thành Húc Dung, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đó là vì hắn nghen. Hàn nhị đem con người ta áp bức hơn một năm trời, cứng hay mềm đều thử qua, nhưng người ta ngay cả một nụ cười cũng chưa từng cho hắn. Không ngờ y vừa thấy cậu liền chủ động lên tiếng, lại còn đánh bài với cậu nữa.”
Hầu Hoành Xương kinh hãi: “Vậy Hàn nhị chẳng phải hận chết tôi sao?”
Bùi Chí quay đầu lại, mỉm cười vỗ vai hắn: “Bớt suy nghĩ lung tung đi. Tiểu tình nhân kia đối với bất cứ ai đều rất khách khí, chỉ ngoại trừ một mình Hàn nhị.:Cũng khó trách, tính tình Hàn nhị nóng nảy như thế, chậc chậc.”
……
Hàn Việt đem Sở Từ nhét vào ghế phó lái, ‘Rầm!’ một tiếng đóng sầm cửa xe, sau đó tự mình ngồi xuống khởi động chiếc xe jeep.
Sở Từ không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm đường lớn bên ngoài cửa xe. Ánh đèn nê-ông lóe ra tia sáng chiếu rọi giữa trời đêm, nhà hàng quán bar ven đường khách khứa ra vào nườm nượp, nam nữ thanh niên kề vai bá cổ, bong bóng của mấy đứa trẻ phiêu bồng giữa không trung, một mảnh phồn thịnh vinh hoa.
Sở Từ nhìn bọn họ đến xuất thần, tựa như bị bầu không khí náo nhiệt kia thu hút, đáy mắt bất tri bất giác hiện lên nét cô tịch.
Hàn Việt chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng đạp ga qua mặt những chiếc xe khác, thậm chí vượt cả đèn đỏ, lao ra đường lớn, lộ trình hai mươi phút bị hắn rút ngắn còn mười phút. Xe vừa dừng trong ga-ra khu nhà, hắn liền ôm xốc lấy Sở Từ, cứng rắn lôi người ngồi trên ghế phó lái về hướng cửa xe bên ghế lái.
Sức lực từ đôi tay Hàn Việt cũng không phải nói giỡn, hắn có thể vừa vác khúc gỗ ba mươi kg vừa chạy marathon, cho dù có đem khớp xương người ta bóp nát cũng không thành vấn đề. Sở Từ xiêu xiêu vẹo vẹo bị hắn một đường kéo vào thang máy. Cửa còn chưa đóng hẳn, Hàn Việt đã dùng một tay ấn Sở Từ vào vách, vừa thô bạo lại trực tiếp hôn xuống.
Sở Từ nhắm mắt lại, gắt gao nhíu mày. Bờ môi của y bị cắn đến phát đau, đầu lưỡi cũng bị dập, tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Hương vị này khiến Hàn Việt mười phần sung sướng, một tay bóp cằm Sở Từ, ép buộc y phải há miệng ra, đầu lưỡi càn quét lẫn liếm mút khoang miệng, dùng sức nhiều đến nỗi ngay cả đầu lưỡi y cũng trở nên tê dại.
Hàn Việt chưa bao giờ chú ý cái gì gọi là kỹ xảo hôn môi, thứ hắn quan tâm chính là đao thật súng thật trực tiếp làm. Cho tới giờ, cách làm việc của hắn luôn luôn là phương thức trực tiếp nhất, tuân theo dục vọng rõ nét nhất. Nhưng mà, thời điểm hắn hôn môi Sở Từ lần đầu, thế nhưng lại nảy sinh một sự kích thích như điện giật cùng khoái cảm thỏa mãn ăn sâu vào xương cốt, không chỉ kích thích sinh lý của hắn, còn kích thích rất lớn cả trái tim của hắn.
Hàn Việt nghĩ, hóa ra cảm giác hôn môi một người tuyệt diệu thế này! Trách không được trai gái tán tỉnh nhau, bước đầu tiên đều là hôn môi!
Thang máy ‘Đinh!’ một tiếng mở ra, Hàn Việt một phen khiêng Sở Từ lên, một bên cố định y trên vai, một bên dùng dấu vân tay mở cửa. Đây không phải căn phòng trọ cấp ba do Sở Từ thuê, mà là căn nhà cao cấp Hàn Việt bình thường dùng để nghỉ ngơi mỗi khi quay lại Bắc Kinh. Hắn đặc biệt thích bài trí nơi này, lúc trước đã từng nghĩ sẽ cho Sở Từ ở, nhưng mỗi lần hắn trở về quân đội, Sở Từ liền lập tức dọn ra ngoài. Dù sao hắn cũng không thể đem y nhốt trong nhà, vì thế đành phải bỏ cuộc.
“Em con mẹ nó có phải hay không xem trọng tên tiểu tử Hầu Hoành Xương kia?” Hàn Việt ngay cả đi vào phòng ngủ cũng chờ không kịp, vừa bước vào cửa liền ấn Sở Từ lên vách tường, xé quần áo của y xuống, ánh mắt đều bị thiêu đốt đỏ rực: “Tên tiểu tử ấy ngoại trừ cách ăn mặc lòe loẹt bên ngoài, ngay cả cái rắm còn không có! Tôi nói cho em biết, em mà thích hắn thì em chính là thằng ngu!”
Sở Từ cau mày, vẻ mặt có một loại chán ghét lãnh đạm: “Tôi không có.”
“Vậy tại sao em chạy đi nói chuyện với hắn? Còn đánh bài? Ai cho phép em?”
Sở Từ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.
Hàn Việt rất ghét y như vậy, giống như vừa nhắm mắt liền cách ly với thế giới bên ngoài, lập tức đem mối quan hệ thân mật khăng khít giữa hai người tách ra.
“–Bệnh trầm cảm cũng chia thành nặng, nhẹ. Hiện tại, trên cơ bản y chỉ có chút lo lắng buồn bực thôi…” Nhâm Gia Viễn hơi khó xử một chút, hỏi: “Người yêu của ngài bình thường cá tính thế nào?”
“Rất tốt. Chính là không thích nói chuyện nhiều.”
“Trầm mặc ít lời chính là bệnh trạng phổ biến của chứng trầm cảm. Hơn nữa dựa theo tính cách của ngài, cho dù người ta bị trầm cảm nặng chắc ngài cũng chẳng nhận ra đâu!” Ngón tay Nhâm Gia Viễn gõ gõ trên mặt bàn mấy cái, hiển nhiên vấn đề tự hỏi này khiến hắn rất lo âu: “Tình cảm của hai người tốt chứ? Tôi nói này Hàn nhị thiếu gia, ngài đối với bạn giường chắc vẫn còn tay đấm chân đá hả? Vẫn còn chơi trò Bá Vương ngạnh thượng cung*?”
* Bá Vương ngạnh thượng cung: nói đơn giản chính là cưỡng bức, aka rape :)
Hàn Việt thật sự bị nghẹn lời một chút, sắc mặt có điểm khó coi: “Tôi khi nào thì tay đấm chân đá với y? Tôi chỉ nói mà thôi, không thực sự ra tay.”
“…” Nhâm Gia Viễn yên lặng rất lâu, “Ngài thuận miệng nói cũng đã rất dọa người biết không?”
“Lão tử cũng đâu phải cố ý dọa y! Không có việc gì sao tôi phải dọa y chứ, bộ rảnh lắm à? Cậu không biết tên tiểu tử kia thật con mẹ nó cứng đầu, thủ đoạn gì lão tử cũng từng dùng qua, y vẫn là cái bộ dáng lãnh đạm thờ ơ, không có cách!!” Hàn Việt nhíu chặt đôi lông mày dày rậm, nhìn qua có chút tàn bạo nóng nảy, “#%[email protected]!, ngoan cố thì tôi đem y nhốt trong nhà, khi nào nghe lời tôi mới thả. Tôi thật muốn nhìn xem y có thể cứng đầu đến khi nào!”
“Ấy đừng đừng đừng.” Nhâm Gia Viễn lập tức hiểu rõ, vị tiểu tình nhân chưa biết tên kia chính là vì lý do này nên mới mắc chứng trầm cảm. Đang yên đang lành bị Hàn nhị bức bách còn chưa tính, lại thêm cả ngày bị tên quân nhân kiêu căng kia tra tấn, không trầm cảm mới là lạ!
“Ngài trước kia đâu phải như vậy. Nếu đã ‘dưa hái xanh không ngọt’ thì cứ dứt khoát buông tay đi, hảo hảo cho người ta một số tiền xem như là bồi thường tổn thất tinh thần, sau này tìm người hấp dẫn hơn.” Nhâm Gia Viễn vỗ tay, “Đúng rồi, tôi nghe nói hội quán Thịnh Thế vừa nhận một số tiểu hài nhi đáng yêu? Hay là ngài thỉnh thoảng đến đó dạo một vòng đi, nói không chừng đối với hứng thú hiện tại sẽ phai nhạt ngay.”
Sắc mặt Hàn Việt biến đổi mãnh liệt, bảy phần cười lạnh ba phần ngoan độc nhìn chằm chằm Nhâm Gia Viễn: “Lại có người giống cậu vậy sao? Hy vọng chúng tôi chia tay đến thế?”
Thời điểm nói những lời này gương mặt hắn cực kỳ bạo ngược, khiến Nhâm Gia Viễn sợ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ xong đời rồi, lần này Hàn Việt là thật lòng!!! Trước kia, Hàn Việt không phải loại người khi nam bá nữ, trong giới ăn chơi luôn có rất nhiều nam nữ xinh đẹp chủ động tiếp cận hắn vì tiền tài danh lợi. Nếu hợp mắt hắn tự nhiên sẽ bao dưỡng người ta một thời gian, không hợp ý liền kiên quyết chia tay, phương diện vật chất đương nhiên không để người ta chịu thiệt, mỗi một lần đều xem như hảo tụ hảo tán. Chỉ có lần này hắn cố chấp như vậy, kịch liệt như vậy, ngay cả đem người ta quăng trong nhà cũng đã nói ra, chẳng lẽ hắn thật sự gặp được thiên tiên hạ phàm sao?
“Nếu…nếu không thì hôm nào đó ngài dẫn người ta tới đây, tôi sẽ hẹn trước một chuyên gia tâm lý nổi tiếng khám cho y, tìm cách giải quyết.” Nhâm Gia Viễn thật cẩn thận đánh giá thần sắc Hàn Việt một chút, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tôi không phải kêu ngài chia tay y, chủ yếu là cách ngài đối xử với bạn giường có chút… có chút hơi… Nếu ngài thật sự muốn duy trì lâu dài, tính tình nên bớt phóng túng. Đánh một gậy phải cho ăn một viên kẹo đường, không thể đem người ta bức đến đường cùng.”
Hàn Việt cáu kỉnh hừ một tiếng: “Lão gia tử nhà tôi không phải tính tình cũng nóng nảy như tôi sao!? Mẹ tôi còn không phải sống cùng ông cả đời?”
Miệng Nhâm Gia Viễn chậm rãi há to, tạo thành hình chữ A: “Ngài muốn sống cùng tiểu tình nhân kia cả đời?”
Hàn Việt nhìn hắn bằng nửa con mắt, tựa hồ vừa thấp giọng chửi một câu con mẹ nó, kế tiếp thuận miệng đáp: “Vậy đi, hôm nào tôi sẽ dẫn y đến đây khám. Cậu chuẩn bị một bác sĩ tâm lý thật giỏi, hảo hảo trị dứt điểm bệnh trầm cảm của y.”
Nhâm Gia Viễn vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc lớn nhất cuộc đời, ngơ ngác không kịp phản ứng. Hàn Việt ho khan một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.
“…Nè! Nhất định phải đến khám a!” Nhâm Gia Viễn vọt tới cửa, rống lên một câu: “Chứng trầm cảm nếu nghiêm trọng sẽ có khuynh hướng tự sát đấy!”
Hàn Việt cũng không thèm quay đầu lại, phất phất tay tỏ ý đã nghe thấy.
“Hắn căn bản không thèm để tâm rồi…” Nhâm Gia Viễn sầu não thì thầm, lắc lắc đầu.