Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 16 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Tư Đồ Tuyết Thiên tiếp tục giới thiệu cho ta khách nhân khách ***.
“Người ngồi bàn kia là người của Nhưỡng Nguyệt sơn trang. Hay nói đúng hơn, là hài cốt còn lại của sơn trang.”
“Đoạn Trần Thi?”
“Đúng vậy. Nhìn nữ tử bên cạnh hắn đi.”
“Ừ. Là phu nhân của hắn sao?”
“Nàng là Đoạn Nhưỡng Nguyệt.”
“Nữ nhân của hắn sao? Không giống chút nào.”
“Nữ nhân của hắn từ nhỏ ái mộ Mai Ảnh giáo chủ (cái này thì giống ta, trừ đoạn từ nhỏ, mà sao gặp Ngọc tỷ tỷ hoài thế này? Tim đau lần thứ n), Mai Ảnh giáo chủ tiêu diệt sơn trang, Đoạn Trần Thi vì thế mà gần như nổi điên, nàng cũng không để ý. Sau khi Mai Ảnh giáo chủ mất, nàng ngày càng sa sút *** thần. Nữ nhân không thể trải qua hao tổn *** thần, làm lụng vất vả một chút, thanh xuân mỹ mạo đương nhiên khó giữ.”
“Ta nghe nói khi còn trẻ Đoạn Trần Thi là công tử phong lưu, thiên diêu địa viễn (không thể tưởng tượng.”
“Bây giờ ngươi lại nhìn về bàn lớn trước cửa sổ.”
Lúc này mới phát hiện, cổ quái nhất và bắt mắt nhất tổ hợp là đây.
Bàn kia có năm người. Bốn nam một nữ, không có tùy tùng.
Mà nữ nhân kia không phải nữ nhân. Chỉ là một cô nương. Tuổi còn trẻ, tướng mạo thường thường, là tiểu nha đầu nếu tùy tiện ném vào một đám người sẽ biến mất.
Nàng thậm chí còn cầm đũa, ở trên bát đập đinh đinh đang đang, rầm rì gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Tiểu nhị liên tục lên tiếng trả lời, phản ứng cũng vô cùng bình thường.
Cái cảnh tượng quá bình thường này, cho nhóm người này vào trong, liền trở nên không bình thường.
“Cô nương này vì cái gì đến đây?” Ta thấp giọng hỏi.
“Không biết.” Tư Đồ Tuyết Thiên nói. Hiển nhiên, người xem xung quanh nàng không ít. Ngay cả Hoa Di Kiếm cũng quay đầu lại nhìn nàng.”
“Ngươi cũng không biết?”
“Nếu ta không biết, nơi này đương nhiên không ai biết.”
“Cái này là đương nhiên. Ngay cả Chi nhi vốn là đứa không sợ trời không sợ đất cũng không dám nói chuyện, nàng ta vậy mà lớn tiếng gào to. Ngươi thì lại nói với ta, nàng ta là vô danh tiểu tốt.”
Trọng Tuyết Chi hung hăng nhéo ta một cái, ta kêu lên, cúi đầu trừng mắt nhìn nó, nó trợn trừng nhìn lại ta.
Bắt đầu truyền nhau ánh mắt.
Ánh mắt Cơ Khang nhìn hậu trì hết sức sủng nịch. Hắn dường như không có việc gì đưa đĩa rau cho nàng, nhưng ngón tay không hề đụng đũa.
“Người này thế mà không dùng đũa?”
“Hắn trước kia là người Trọng Hỏa cung, võ công được coi là cao thủ của Trọng Hỏa cung. Ở phương diện khinh công, ở Trọng Hỏa cung phải là cao thủ nhất đẳng.
Ta đột nhiên nhớ tới cảnh Trọng Liên dùng khinh công tát ta một cái.
“Trong chốn võ lâm, hắn là người duy nhất có thể ngự kiếm phi hành.”
“Ngự kiếm phi hành?” Ta cả kinh nói, “Ngự kiếm?”
Lại nghĩ tới chuyện đêm kia ở Phúc Thọ khách ***.
Trong gian chữ Kim hiện ra bóng dáng một thanh kiếm. Bạch Quỳnh Ẩn sau đó lại nhắc nhở ta không ít.
“Ừ.” Tư Đồ Tuyết Thiên nhíu mi nhìn bọn họ, xếp quạt thật mạnh. “Ta nhớ ra rồi.”
Ta nói: “Bọn họ là người Thiên Sơn?”
“Những người này đều là kẻ thù của Liên cung chủ.”
Dứt lời, hai người đồng thời thốt lên. “Cái gì cơ?” Sau đó, lại cùng nhìn sang.
Trên quần năm người này đều thêu. Đều là Tam Vĩ Hỏa Hồ.
“Thiên Sơn nhất cung tam quan ngũ môn nhị thấp bát tú lâu.” Tư Đồ Tuyết Thiên lẩm bẩm nói. “Năm người này là năm vị môn chủ?”
Cơ Khang vì Hậu Trì gắp tràn một bát tôm bóc vỏ, buông đũa.
“Cơ Khang ca ca nhất định sẽ vì Trì nhi bỏ qua vị trí đệ nhất. Nhưng, Trì nhi không thể đưa ra yêu cầu bốc đồng, hiểu không?”
“Sao? Trì nhi không hiểu.”
Bách Lý Tú ha ha cười. “Muội tử, ý của Cơ lão đại là, muội có thể yêu cầu vị trí đệ nhất, nhưng không thể biến hắn thành quái vật bất nam bất nữ.”
Cơ Khang bưng trà, gẩy gẩy, khẽ hớp một ngụm:
“Chuyện tổn hại tự tôn của nam nhân, Cơ mỗ không bao giờ làm.”