Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 18 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Anh hùng đại hội quả xứng với tên gọi, đều được anh hùng chốn võ lâm hoặc người tự nhận là anh hùng tôn sùng.
Không chỉ như vậy, còn có không ít ngành nghề nhờ vậy mà làm ăn phát đạt. Tửu lâu, sòng bạch, thanh lâu, quán bán binh khí, tiễn trang, hiệu cầm đồ, vân vân…
Nhưng bởi vì đại hội ba năm một lần, thật sự là thử thách kiên nhẫn của không ít người. Vì thế, rất nhiều người muốn kiếm tiền liền liên hợp với người tập võ mở rộng bao hoạt động: lục lâm đại hội, nam sơn đại tập, Hoành Sóc đường, Võ phong lễ, thất đức luận võ… Nhiều vô số kể. Song,đại bộ phận trong đó lấy buôn bán là việc chính, căn bản không thể bằng đại hội anh hùng chính thức.
Bởi vậy, thanh thế đại hội anh hùng càng ngày càng lớn.
Vừa mới bước ra khỏi khách ***, toàn thành đều là đầu người. Âm thanh rao hàng cuồn cuộn không dứt, cái gì cũng thấy bấn. Bất quá những thứ đó, giống hệt vật kỷ niệm khi đi du ngoạn, giá vượt quá chất.
Hai ngày trước, Hoa Di Kiếm đi ghi danh.
Một ngày trước, Tư Đồ Tuyết Thiên còn trêu ghẹo nói muốn ta tham gia. Ta nói Vũ Hoàng ca vô địch thiên hạ của ngươi mà lên sàn, sợ nhất thời không cẩn thận, đả bại Hoa đại ca của ngươi, mặt mũi của huynh ấy còn biết giấu vào đâu.
Hoa Di Kiếm luôn luôn kiệm lời. Nhưng lần này quanh lại huynh ấy không chỉ không có phản ứng, lại ngồi lau kiếm cả buổi tối.
Hoa Di Kiếm yêu kiếm như ái thê.
Khi làm một nam nhân sẽ không ngừng âu yếm thê tử chính mình, thường thường khi hắn ở cùng với nàng, một người luôn gặp phải nguy hiểm lớn.
Thiểu âm thì tiết.
Nam, Trầm Thủy Lâu, Bắc, Phượng Hoàng Các.
Anh hùng đại hội.
Những trận đấu lấy thời hạn một nén hương. Đến lúc đó nếu song phương vẫn chưa phân thắng bại, cả hai đều bị loại. Cho nên người trên sân đấu cũng không dám sơ sẩy.
Có người ôm kiếm giống ôm con, nhìn xung quanh. Loại này bình thương lên sân đấu sống không quá một phần ba nén hương.
Có người mặt không chút thay đổi, ai cũng không nhìn, nhưng có chút khẩn trương. Loại người này tốt hơn một chút.
Có người mặt cười tươi, thậm chí còn lấy ra quạt phe phẩy, tiêu diêu tự tại. Loại người này đa phần đều tính toán trước, nhưng một khi thua, đó là thất bại thảm hại.
Song, có những người líu ríu trò chuyện sôi nổi, nhất định không phải tham gia luận võ.
Ví dụ nói, người của sòng bạc Phi Long.
Mặt khác bốn vị môn chủ đi phía sau hắn, cũng đều cưỡi tuấn mã hăng hái.
Mà đi theo sau tất cả ngựa, là một đại liễn màu xanh nhạt. (đại liễn: kiệu lớn.)
Trên đại liễn ngồi một người. Nhưng khuôn mặt người này lại bị trướng liêm màu trắng che khuất.
Trướng liêm trong gió bay bay, giống như khói nhẹ thản nhiên tản ra.
Tiếng sáo tựa hồ như từ nơi đó truyền đến. Đứt quãng, không xuất hiện rõ ràng.
Chỉ là hiện giờ nghe khúc này, khó tránh khỏi nhớ tới cố nhân, cùng với chuyện ngày xưa.
Ngày cuối cùng của huynh ấy, không biết là như thế nào vượt qua.
Từng nhiều lần an ủi mình, huynh ấy đi rất nhanh, thống khổ hẳn không lâu.
Nhưng luôn sẽ nhớ tới một chút chuyện không nên nhớ.
Lúc mười lăm mười sáu tuổi, có một lần nửa đêm, ta cùng huynh ấy luận võ, không cẩn thận làm hỏng kiếm, kiếm huynh ấy chỉ vào điểm yếu của ta, nói mình thắng. Ta nói nếu không phải kiếm hỏng, huynh còn lâu mới thắng. Huynh ấy nói, kiếm là do ta phá, đương nhiên ta thua. Ta nói, nếu không hỏng, huynh thua lâu rồi. Hắn nói, đệ lại bắt đầu đó, tỉ thí chân chính thì ai quản nhiều như vậy. Ta khi đó chắc đang thời kỳ trưởng thành, tính tình táo bạo, sống chết không nhận thua, còn buộc huynh ấy tìm hộ thợ rèn kiếm, đấu lại lần nữa. Huynh ấy nói trễ thế này lò rèn đóng rồi, nếu không, ta đấu tay đôi? Ta nói, không được, huynh phá kiếm của ta, không sửa không được. Huynh ấy hỏi, ngày mai được không? Ta nói, không sửa thì đừng nhìn mặt nhau.
Kì thực, nếu đổi thành Trọng Liên, ta nào dám bốc đồng nói thế? Nếu là ôn nhu Liên, hắn nhất định sẽ nói nếu ngươi thực không muốn nhìn mặt nhau, ta cũng không còn cách nào khác. Sau đó rõ ràng đi theo ta. Nếu là táo bạo Liên, ta sớm bị hắn một chưởng bổ đôi.
Lúc ấy cũng biết chỉ cần mình yêu cầu, Lâm Hiên Phượng nhất định sẽ làm. Mọi người đều được một tấc lại tiến một thước, nhưng cuối cùng thương nhất vẫn là mình.
Ngày đó lò rèn quả nhiên đóng, ta buộc huynh ấy sửa cho ta.
Kết quả, Lâm Hiên Phượng bị thương ở tay, chảy rất nhiều máu. Ta lại thay huynh ấy cầm máu, bôi thuốc mỡ, gấp đến độ vã mồ hôi. Lâm Hiên Phượng ngồi tại chỗ không nói gì, thấy ta mò mẫm thấy tội. Bởi vì không thể mở miệng, viết riêng một tờ giấy đưa huynh ấy: Hiên Phượng ca, ta thực sư không đánh lại huynh. Thực xin lỗi.
Lâm Hiên Phượng chỉ nhìn, nửa ngày không nói chuyện. Cho đến khi ta thẹn quá hóa giận, huynh ấy mới nói, Hoàng đệ, trong lòng đệ thương ta sao?
Lúc ấy thiếu chút nữa một quyền đánh bay người ta, nhưng đến cuối cùng vẫn phải thừa nhận.
Cho nên, không dám tưởng tưởng bộ dạng huynh ấy trước khi chết. Tưởng tượng sẽ khóc. Nói thế nào thì nói, đường đường là nam tử hán cao bảy thước, cha của hai hài tử, sao ngồi khóc cho được.
Lòng người thật sự dễ thay đổi.
Hai năm trước Hiên Phượng ca nằm ở trong trúc lâm, đại khái là nghĩ, Tiểu Hoàng thật sữ đã thay đổi. Bây giờ ta khổ sở, hắn cũng sẽ không thương tâm.