Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 21 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Muốn so với lực chấn động trong lời này, thế gian này chỉ sợ không có câu thứ hai.
Đám người trong nháy mắt như bị hóa đá, sau đó mọi người chỉnh tề quay đầu lại, hướng về phía âm thanh truyền tới.
Tuy nói đó là giọng của hắn, nhưng trước khi tận mắt thấy, vẫn không thể tin được. Nhìn thấy người đó chậm rãi đi đến, đứng cạnh bên người ta, ta vẫn không lấy lại *** thần.
Nhóm người Thiên Sơn kia đã sợ đến ngây người. Riêng Cơ Khang trực tiếp há hốc mồm, nhất cử nhất động phong nhã ban đầu cũng nhất thời tan thành mây khói.
“Thiếu, thiếu cung… Trọng Liên?”
Trọng Liên cười nhạt, cũng không nói gì.
Giờ phút này, đám người dưới đài như tức nước vỡ bờ, nháy mắt oanh tạc lộn xộn.
Trong cái mớ nhao nhao ồn ào, ta có thể nghe được vài từ, đại khái có “Trọng Liên”, “Trọng Liên như thế nào có thể?”, “Trời ạ”
(Lời Aki lúc đó ấy à: “Cảm tạ trời đất, con biết mợ Diên không hại chết con mà.”)
Người của Trọng Hỏa cung bên kia, ngoại trừ Chu Sa hưng phấn tới nỗi lắc mạnh cánh tay Lưu Ly, những người khác đều khóe miệng nhếch lên, mọi việc xem ra không ngoài dự tính.
Ra là bọn họ sớm có kế hoạch tốt.
“Cái này rốt cuộc… Chuyện gì đang diễn ra?” Ta nhìn Trọng Liên, hạ giọng nói.
“Hoàng nhi, một lúc nữa sẽ nói cho ngươi biết.” Trọng Liên lại quay sang Cơ Khang nói. “Cơ môn chủ, bây giờ có thể xuất thủ hay chưa?”
Không ai biết võ công hiện tại của hắn đã đạt đến mức độ nào.
Trọng Liên thời niên thiếu thực sự như xuất thần nhập thánh, vô luận đi đến đâu cũng thân như mây yên, chân đạp nguyệt, thân pháp mờ mịt hư ảo khiến người ta không thể tưởng tượng.
Hậu Trì vẫn hung tợn nhìn Trọng Liên, không nói một lời mà đi.
Ta lúc này mới lấy lại *** thần, nhìn xuống Hoa Di Kiếm, lại ngẩng đầu, phát hiện đoàn người Bạch Linh đang từ từ di chuyển. Ta lập tức chạy theo, hô:
“Bạch Linh ——”
Rèm châu bay lên, giống như đại tuyết vào đông, tản mác phong lưu.
Người trên đại liễn quay đầu lại, ngẩng lên nhìn ta. Ta rất ít khi được thấy ánh mắt sáng người như thế, thủy linh xinh đẹp giống như một cô nương — nói không chừng, chính là một cô nương.
Bạch Linh chống tay lên tay vịn, nắm chặt lại.
“Hoàng nhi.”
Một tiếng này thốt lên, bảy hồn đã đi mất sáu hồn. Từ đầu đến chân, thậm chí lông tơ, không một chỗ không trở nền mềm yếu, vô hạn mất hồn.
Trong thời khắc này, làm sao nhớ rõ người khác?
Mới vừa quay đầu lại, một đạo mãnh liệt như đoán trước lao xuống.
Gần ba năm, chưa từng âu yếm, Trọng Liên ôm chặt thắt lưng, cúi đầu mà hôn, chúng ta không biết là đã bay đến địa phương nào.
Chờ đến khi hắn buông lỏng, Bạch Linh cùng đám người Thiên Sơn không biết đi nơi nào. Còn lại chỉ lại một đôi song đại giống như mắt lớn tròn xoe.
Ta lắc lư đi sát cạnh Liên, đừng nói tới Tư Đồ Tuyết Thiên hay Hoa Di Kiếm, ngay cả con gái ta cũng quên.
Chỉ là vừa rời hội trường của đại hội anh hùng, Trọng Liên đè lại ngực, hồi lâu không nhúc nhích. Ta đang muốn hỏi hắn, trước ngực hắn chấn động, phun ra một ngụm máu lớn.