Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 24 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Chỉ cần một Trọng Liên, vậy mà đã suýt nữa ép chết ta.
Ta suốt một đêm không ngủ, đêm hôm khuya khoắt gọi người Trọng Hỏa cung, mọi người cùng nhau mạo hiểm bất chấp ma quái nguy hiểm tìm khắp cánh rừng xung quanh Võ Xương, xem Trọng Liên ở nơi nào.
Lúc ấy ta thề, nếu tìm được Trọng Liên, ta nhất định, nhất định phải hành hung hắn, sau đó giam trong phòng mười ngày không cho đi ra.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn bị người Thiên Sơn bắt đi, da đầu run lên đến toàn thân lạnh buốt.
Đến hừng đông, tâm tình luôn trở nên táo bạo. Thùng gỗ nơi hậu viện cũng bị ta đá cho mấy cái.
Nếu không phải vì không muốn làm trò giống mấy cô nương, không chừng ta sẽ khóc đến nối mấy thùng kia cũng không chứa nổi.
Trưa ngày hôm sau, lầu một khách *** đông chật khách, không kẽ hở. Ta chạy tới cửa khách điểm, chuẩn bị hướng tới chỗ nhóm Lưu Ly hỏi thăm tin tức Trọng Liên.
Đi qua đám người ầm ĩ nhốn nháo, ta bắt gặp bên cạnh cửa sổ lầu một, một đôi mắt hồ ly máu tím.
Nộ khí của ta trong nháy mắt bùng lên.
Vừa muốn tiến vào khách ***, đã bị người bán rượu đuổi ra:
“Hiện tại khác *** có người gây rối, có việc gì cũng không được đi vào.”
“Đại ca, cho ta vào đi, nương tử của ta bệnh rất nặng.”
“Chúng ta cũng không có cách nào khác, cả bên gây sự đều không dễ chọc vào.”
“Loại người gì?”
“Linh Kiếm sơn trang và Nam Khách Lư.”
“Bọn họ gây rối là việc của bọn họ, ngươi cho ta vào đi.”
“Không nên không nên, ngươi mà muốn tiền vào thì ta cũng không khách khí đâu.”
Dùng võ công hiện tại của Lâm đại hiệp ta, còn sợ tiểu lâu la nhà ngươi sao? Chỉ là không thể mang thêm phiền toái đến cho đại mỹ nhân, đành nói:
“Ta quen người của Linh Kiếm sơn trang, ngươi cho ta vào. Ta cùng bọn họ nói chuyện.”
Tên bán rượu đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Ngươi quen bọn họ?”
Ta một chưởng đẩy hắn ra, trực tiếp tiến vào.
Hai bên khách *** đều có người, trên lưng những người bên trái đều đeo kiếm dài hơn và nhỏ hơn so với người thường, biết ngay là người của Linh Kiếm sơn trang.
Người đứng phía trước, hình như là nhị đệ tử của Linh Kiếm sơn trang. Hắn đang nổi giận mới một hán tử, sắc mặt đỏ lên:
“Có bản lĩnh thì ra tay đi!”
“Ngươi có phải là nam nhân không thế, sao lại hành xử giống cô nương thế? Nói gì thì nói, lão tử cũng phải ăn xong gà, muốn nói gì để sau.”
Người nói chuyện đúng là bang chủ Nam Khách Lư, Khuyết Hữu Nhãn, Khúc Du Duyên.
Nghĩ đến việc hắn từng là hòa thượng, ta không khỏi cảm thán thế sự vô thường.
Nhìn gần hắn, râu quái nón cùng độc nhãn long, có chút nào giống lão Đại một môn phái? Rõ ràng là sơn tặc.
“Linh Kiếm sơn trang người đông thế mạnh, giúp ngươi có gì sai?”
“Vô nghĩa! Lão tử muốn lấy Lâu Tần Kha, ngươi lại làm bọn họ chạy mất.”
Ta kinh hãi.
“Ngươi muốn lấy Lâu Tần Kha? Tại sao???”
“Vì sao? Vì nàng ngày thường xinh đẹp, còn có thể vì cái gì?”
“Này này đại ca, ta không phải đang khiêu khích ngươi. Ngươi có biết người Lâu Tần Kha thích là ai không?”
“Còn không phải là tên tiểu bạch kiểm Lâm Hiên Phượng kia!”
Thật thần kì, hắn lại điều tra rõ ràng như thế. Thần kỳ nhất là, hắn điều tra rõ ràng còn có thể ngồi nói chuyện này.
Nữ nhân nào đã yêu Lâm Hiên Phượng mà về sau lại yêu hắn, quan thế mỹ nhân cũng có thể thay đổi rồi.
“Ngươi mà theo đuổi được nàng, ta gọi ngươi là cha nuôi.”
“Ngươi là cái thứ gì, muốn làm con nuôi của ta ta cũng không cho.”
“Ngươi dù muốn ta làm con nuôi, ta cũng không thèm!” Ta đang cãi nhau với Trọng Liên, tâm tình không tốt, lại còn gặp phải cái tên gây chuyện này, thật muốn đánh nhau. Ai ngờ thốt ra lời này, Khuyết Hữu Nhãn nói:
“Tiểu tử, lão tử thích ngươi!”
Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn: “Vì cái gì?”
“Trên giang hồ này người không sợ Khuyết Hữu Nhãn ta rất ít, ngươi rất có cốt khí.” Hắn dừng lại chút, nói thêm. “Hay là, ngươi căn bản không biết ta.”
Ta dở khóc dở cười.
Người đáng sợ nhất thiên hạ đang ngồi ngay cạnh ta, một giây trước còn bị ta uy hiếp, ta sao phải sợ hắn.”
“Ngươi đi mà đuổi theo Lâu cô nương của ngươi đi, thất bại thì cùng thiếu gia ta hát hí khúc.”
“Hắc, ngươi không tin ta làm được? Lâm Hiên Phượng thì sao? Bất quá là bề ngoài nữ nhân, nhiều năm qua đi, thi cốt chắc nát thấu —“
Ta nói: “Ngươi tốt nhất là ngừng lôi thôi.”
Trọng Liên quay đầu lại nhìn ta, không nói gì.
“Sao? Lâm Hiên Phượng là gì của các hạ? Bị bệnh ho lao nho nhỏ, bảy ngày không xong đã đột tử, thân thể như thế thì ta thí vào!”
Ta đứng dậy, cả giận nói: “Nếu ngươi nói thêm một chữ —“
“Cái thân thể rách nát của hắn đã xấu lắm, ta cứ nói, làm gì?”
“Khoan đã.” Ta bỗng nhiên nói. “Ngươi vừa rồi nói gì?… Đột tử? Bảy ngày?”