Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 27 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Đi thêm đoạn đường nữa sẽ tới Loạn Táng thôn. Ăn sáng xong, đoàn người lên xe ngựa.



Ngồi xuống đi tiếp, không khí bắt đầu trở nên quỷ dị.



Trọng Liên cầm tay ta. Trong nháy mắt, ta cơ hồ muốn rút tay ra.



Thật sự là một loại phản xạ đáng sợ.



Hơi ngửi được chút mùi hương của hắn, nhìn thẳng hắn, hoặc là chạm vào hắn, trong đầu lập tức tưởng tượng này nọ.



“Cho ta xem tay ngươi.”



Tay Trọng Liên rất lạnh, khi đầu ngón tay chạm vào da ta, có chút ngứa.



Xe ngựa giật dây cương, lọt vào khe núi bên được.



Gió lạnh vượt Thiên Sơn, chim bay chẳng nấn ná.



Rừng sơ đông lạnh lùng, phía sau có mùi hương nhè nhẹ.



Cây rậm um tùm, xanh nối tiếp xanh.



Làn da Trọng Liên như sương tuyết Thanh Trì, có thể phá vỡ trong nháy mắt.



Ta nhất thời không nhịn được, chọc chọc hai má hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, không biểu lộ cảm tình gì. Ta lại nhất thời tâm tình bấn loạn, nháy mắt quên luôn chuyện hắn đã làm, đưa đầu lên phía trước, hôn hắn một cái.



(Aki: Tiểu Hoàng điểu thật không có định lực, bị sắc dụ!)



“Xem tay trước.”



Ba chữ của Trọng Liên làm ta ngao ngán.



Sáng sớm đã xử lý vệ sinh xong xuôi, rồi lại tìm đồ băng bó. Thực ra, vết thương nhỏ kiểu này gió thổi là tốt rồi, cũng đâu có cần băng.



Trọng Liên không biết lúc nào mua về một quyển trục băng vai, nhanh nhẹn mà chuẩn xác mà băng lên tay ta, động tác tương đối nhẹ nhàng.



Vòng thứ nhất băng nghiêng, vòng thứ hai thứ ba băng tròn, đè lên vòng nghiêng thứ nhất trong vòng tròn. Cuối cùng xé phần đuổi, thắt hai đầu.



“Chậc chậc.” Ta nói. “Không ngờ Liên cung chủ không nấu thuốc, lại đi băng bó.”



Hắn vẻ mặt chính khí anh phong. “Người tập võ, sao có thể không băng bó?”



“Săn sóc ôn nhu như thế, trước kia hẳn thay nhiều cho tình lang?”



“Ngươi lại nói bừa.”
“Ta giờ phải đi rồi.” Ta nói. “Sau đó ta sẽ về gặp ngươi, còn có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi, ngươi chờ ta.”



Gã cười. Ngoại trừ nếp nhăn và đầu bạc, so với bộ dáng hiền lành năm đó cũng không khác là bao.



Ta rất nhanh chạy tới Phượng Hoàng trúc lâm, Trọng Liên theo đuôi mà đến.



Rừng trúc mùa này, là một mảnh hoang vu.



Lá rụng phiêu tán đầy trời, lá nhỏ khô vàng, bị gió thổi bay, vỡ tan, lưu lại bụi trong không trung.



Ta đi vào nhà gỗ nhỏ. Nơi này so với trước đây hoàn toàn không có gì thay đổi. Trừ bỏ có chút bụi bặm. Thời gian này Hoa Di Kiếm không thể tới.



Ta gõ gõ vách tường, có chút lỏng, phía sau lộ ra chữ viết.



Ta dứt khoát đẩy khối tường trúc ra.



Hoàng đệ, nhìn trúc ảnh phiêu thật, phủ che trăng nước, thú vị khôn cùng.



Ta thổi sáo, đệ đến cạnh mép nước.



Sâu trong rừng trúc, thân tâm đều ở chốn thế ngoại đào nguyên, thanh phong từ từ, thi tình họa ý.



Những ngày còn lại không còn mấy, triêu dương (ánh mặt trời) chiếu xuống, ta ở chỗ này.



Hồi ức cũ, ta đã lớn. Nhân thế vô thường, do ký thiếu niên.



Tiểu Thành nói, hoa rơi cỏ thơm, buồn đến chết người.



Xuân bán bất tri xuân. Nhâm bàng nhân tiếu ngã.



Khán na giang sơn dịch cải, hồng trần tự hải, nguyệt bạn phong tùy.



Nhược lai thế, nguyện ngô tự phượng lai quân tự hoàng, bỉ dực liên chi, song túc song phi.



(Xuân đến một nửa còn không biết. Chẳng màng người ngoài cười ta.



Nhìn giang sơn thay đổi, hồng trần như nước, phong nguyệt làm bạn.



Nếu có kiếp sau, ta phượng quân hoàng, bỉ dực liền cánh, song túc song phi.



—Rõ là bản Hán Việt hay hơn—)



Lâm Hiên Phượng tuyệt bút.