Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 29 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Khi chúng ta đến cửa tây, trời đã chuyển hết thành màu đen.



Sương mù xanh xám, rộng lớn dày đặc. Tại nơi tối đen như mực này, sương mù dày đặc ẩn hiện mấy nhà tranh tiểu quán hoặc chữ viết. Sau đó, bốn phía đều là vách núi, gió thổi như rít, cái lạnh thấm vào, thẳng đến tận bên trong.



Lúc còn nhỏ thường xuyên trốn ra chơi, nhưng chưa bao giờ phát hiện cửa thôn âm trầm như thế.



Xe ngựa chạy rất lâu, mới nhìn thấy có người.



Hai nam nhân đứng ven đường, một người khoảng ba mươi tuổi dáng nhỏ, một nam tử khác cường tráng nhưng nhỏ tuổi hơn. Hai người bọn họ đều thổi thổi hơi vào hai tay, tay một người đầy nếp nhằn, tay người kia lại trắng như tuyết.



“Mấy vị khách quý, đến mua đặc sản của Loạn Táng thôn sao?” Vóc dáng cao cao kia đứng đó hô.



Xe ngựa dừng lại. Ta duỗi đầu ra.



“Tiểu ca, vừa rồi ngươi có thấy ai đi qua không?”



“Không có.” Người dáng nhỏ nói.



“Có.” Người dáng cao nói.



“Ai nha, ta không có nhìn thấy.”



“Công tử, ta có thấy. Nhưng người nọ thân pháp rất nhanh, nhoáng cái liền không thấy đâu.”



“Đi hướng nào?”



“Trong thôn.”



“Trong thôn?”



“Đúng vậy. Người nọ đi từ phía đó qua.” Gã chỉ chỉ phía tây.



“Nghe ta nói này lão đệ, ngươi có nhất thiết chuyện gì cũng phải ganh đua với ta không? Giống như ngươi cứ ương bướng nói Trọng Liên không phải con Trọng Chân, ta cảm thấy thật vô lý.” Người vóc dáng nhỏ nói.



“Sao lại vô lý? Ngươi biết nữ nhân Tiết Hồng kia được bao nhiêu? Vừa mới ở cùng Trọng Chân chưa tới một năm, đã có con với hắn? Chuyện này quá bậy bạ.”



Ta quay đầu lại nhìn Trọng Liên. Trọng Liên cũng đang nhìn ta.



“Sống với nhau một năm rồi có con thì có gì lạ? Huống hồ trước kia, kẻ câu dẫn trước là nam nhân đó.”



“Ngươi sao lại nói giúp cho họ? Ngươi coi trọng Tiết Hồng?”



“Tiết Hồng ta chưa gặp qua, chết cũng được mấy năm rồi.”



Trọng Liên kéo ta vào bên trong, nói với xe phu: “Đi.”



“Đi luôn sao?”



“Chuyện này nghe nhiều cũng vô ích.”



Vốn là định nhiều lời thêm chút nữa, vẫn nhịn xuống. Xe ngựa vẫn chưa chạy, người dáng cao bên kia nói: “Mua đặc sản của Loạn Táng thôn đi? Cam đoan công tử sẽ hài lòng, ngươi không hài lòng ta tặng không ngươi.”



Việc này thì lạ. Ta sống ở Loạn Táng thôn mười bảy mười tám thôn, lần đầu tiên nghe nói thôn này có đặc sản, trừ bỏ mấy thứ dở hơi bên ngoài. Song hơn phân nửa là đồ dỏm.



“Công tử, xem đi. Nếu không hài lòng với Loạn Táng thôn, chúng ta còn có đặc sản của Trọng Hỏa Cảnh.”




Đầu của Vệ Lưu Không lại xuất hiện bên người Trọng Liên. Trọng Liên không phản ứng nhiều, nhưng ta sốt ruột tới độ cả người đầy mồ hôi. Đợi tới lúc ta đổi qua rồi, mới phát hiện y phục mà Vệ lão đang mặc, chính là của người dáng cao kia.



Vậy thì người dáng thấp kia, tám phần là Vọng Thực.



Chung quanh chỗ này, rốt cuộc ẩn núp bao nhiêu người?



Ta vừa qua, liền cầm đao chém Vệ Lưu Không. Vệ Lưu Không cũng không tránh, còn rút ra quải trượng (gậy chống) ngăn cản. Hai người đối đầu một lúc, lão không bằng ta, bên cạnh Trọng Liên lại xuất hiện thêm một người.



Là tên Bách Lý Tú cầm quạt kia.



Cây quạt trong tay hắn tuy nhỏ, nhưng dưới bàn tay lớn của hắn mà xoay tròn cực nhanh.



Trọng Liên nói đúng, nếu một mình ta đối phó, hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ là muốn bảo vệ Trọng Liên, quả thực khó như lên trời.



Ta đối phó không xuể, còn bị cái quạt kia tặng cho một vết thương trên tay.



Cuối cùng, chỉ còn nước chống đỡ trên ghế, đao đối phó Vệ Lưu Không, tay đối phó Bách Lý Tú.



Dần dần, thể lực không chống đỡ nổi, tay cũng bắt đầu run lên. Ta nghĩ biểu tình của ta thực sự rất khó coi, bằng không Trọng Liên sẽ không nhăn mặt cau mày thành như vậy.



Nhưng đúng lúc này, lại có người vọt đến, thanh trường kiếm hướng tới trước ngực Trọng Liên.



Phản ứng thứ nhất của ta chính là bổ nhào lên người Trọng Liên.



Trọng Liên kinh ngạc, vội vàng đẩy ta ra.



Cơ Khang rút kiếm trên lưng, chuẩn bị tấn công lần thứ hai. Một thanh âm của nữ nhân vang lên:



“Dừng tay!”



Thanh âm nghe qua không già, nhưng uy nghiêm trong ngữ điệu, thật sự không giống một cô gái hai mấy tuổi.



Ta vội vàng nhảy lên phía trước, đẩy thi thể xa phu, giục ngựa lên đường.



Sương mù thật dày, núi non trùng trùng điệp điệp.



Trong thời khắc tối đen, một thân ảnh trắng như tuyết bay xuống, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp (Aki: Parabol???) giống như bạch điểu giương cánh. Ta chưa kịp định thần, một mực tiến lên.



Ngay sau đó, một vật màu trắng từ trong xe bay ra, rơi xuống sơn cốc.



Trong nháy mắt giống như mất hồn, ta quay đầu lại, không kìm được kêu to. Kêu cái gì, ngay cả chính mình cũng không biết.



Đó là di vật của Hiên Phượng ca.



Còn có di thư của huynh ấy.



Một đôi tay đặt lên vai ta:



“Hoàng nhi, đừng quá đau buồn, trốn khỏi cái chết quan trọng hơn.”



Ta cơ hồ không thể bình tĩnh. Nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai chữ —— di thư.



Trước khi chết, Đản Đản nói một chữ: Nghi.