Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 31 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


“Chữ ta quả nhiên xấu như quỷ.” Ta cất kỹ trang giấy, dùng quyển sách chặn lại. “Phía dưới cái vách núi đen kia cái gì cũng không thấy. Tuy rằng cao, nhưng lấy khinh công của ta, đi xuống hẳn không có vấn đề gì.”



“Ừ.” Trọng Liên lại dựa vào thành giường.



Nguyên bản vốn rất dễ tin tưởng. Nhưng việc này còn có rất nhiều chỗ cổ quái.



Đầu tiên, người bên cạnh khi Lâm Hiên Phượng qua đời là Hoa Di Kiếm. Sự tin cậy của Lâm Hiên Phượng với Hoa Di Kiếm khẳng định là hơn đối với Đản lão đệ. Nhưng huynh ấy lại không nói cho Hoa Di Kiếm, cũng không phải không có lý do.



Nếu Hoa Di Kiếm biết là do Trọng Liên, nhất định sẽ đi trả thù. Hiện tại thì đại khái rõ ràng, nếu những gì ta suy đoán là thật, Lâm Hiên Phượng trước khi qua đời nhắc Hoa Di Kiếm không được đi tìm Trọng Liên, là sợ Hoa Di Kiếm sẽ gặp nguy hiểm.



Tiếp theo, cửa căn phòng có vấn đề. Chỗ đó đã được xây dựng lại. Lâm Hiên Phượng trước khi qua đời nhất định là lưu lại vật gì đó, đã bị hủy. Nếu người giết Lâm Hiên Phượng là Trọng Liên, thì người hủy phòng nhất định là Trọng Liên. Một khi đã thế, vì sao hắn lưu lại vật quan trọng nhất này, để cho ta tới mà phát hiện?



Còn nữa, cái túi sao như thế nào lại rơi xuống vách núi? Rốt cuộc là do Bạch y nhân kia, hay là do Trọng Liên ‘không cẩn thận’ đánh rơi? Nếu thật là Trọng Liên, Trọng Liên vì cớ gì phải mang trách nhiệm đổ lên đầu mình.



Cuối cùng, khi Đản lão đại chết, Trọng Liên đã muốn cứu gã. Nhưng gã lại trúng độc mà chết. Nếu hung thủ là Trọng Liên, độc chắc chắn do hắn hạ. Nhưng quan trọng nhất là, lúc đó Trọng Liên đang ở cửa thôn phía đông, đạn tín hiệu phát ra ở phía cửa tây, hung thủ đã chạy thoát. Dù là Trọng Liên, chuyện này cũng không thể giải thích được.



Kỳ thật, đại bộ phận chứng cứ đều nói lên, không phải Trọng Liên.



Nhưng có một điều, khiến tim ta hoàn toàn băng giá —- thái độ của Trọng Liên.



Đương nhiên cũng có thể vì hắn không muốn ta nhớ tới Lâm Hiên Phượng. Chỉ là, có người sẽ vì ghen tỵ mà kích động sao?



Trọng Liên thổi đèn, trong chăn nhẹ nhàng cầm tay ta, nhắm mắt. Trong đêm đen, khuôn mặt xinh đẹp kia giống như từ bạch ngọc tạo ra.



Ta đã bao lần vì khuôn mặt này mà tâm thần nhộn nhạo.



Trọng Liên lại nói, độc hoa có hương, rượu mạnh tất nồng.



Lại hồi tưởng khi hắn vừa mới quen ta. Chỉ cần ta có quan hệ với cô nương nào thôi, hắn đều giết. Cho nên ta vẫn thấy rất kỳ quái, Lâm Hiên Phượng thân với ta nhất, hắn lại không hề đụng vào.



Còn có lời của Bạch Quỳnh Ẩn.



Người ta nên đề phòng nhất… Chính là Trọng Liên sao?”



“Hoàng nhi, Hoàng nhi.” Trọng Liên cúi đầu, thanh âm quanh quẩn bên tai ta. Ta vẫn chưa trả lời, một chân hắn đã lướt qua cơ thể ta, đẩy lại, vòng hai tay ôm ta. Sau đó, cúi đầu cắn lên tai ta. Ta bị hắn cắn đến mặt đỏ tai hồng, vẫn chưa hoãn hòa lại được, hai tay hắn hơi hơi buông lỏng, đặt trên người ta.



Mặt cách mặt rất gần, môi cách môi cũng chỉ bằng một tờ giấy mỏng. Hắn không hôn ta, mà hơi hơi lắc lư hạ thân, dùng vật cứng ma xát chỗ bắt đầu ngẩng lên của ta.
Trong phòng Xa Cừ, ngọn đèn dầu vẫn sáng.



Ta gõ cửa, hắn rất nhanh đã mở:



“Công tử có chuyện gì?”



“Ngươi hiện tại có vội không? Không thì ta vào ngồi.”



“Mời.”



Đi vào, nhìn thấy bên giường có một chậu nhỏ, trong nước ngâm một chủy thủ sáng loáng. Hắn thật sự nghe theo lời Trọng Liên.



Ta im lặng một lát. “Liên chỉ nhất thời tức giận, không nên tưởng thật.”



“Cung chủ khi hạ quyết định, vẫn luôn liên tục suy nghĩ.”



“Ngươi đã cùng hắn nhiều năm, hắn sẽ không máu lạnh như thế. Nhanh thu dọn đồ đạc đi.”



“Cung chủ lãnh huyết hay không, ngươi hẳn rõ hơn ta.”



Ta nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn thấy vách đá cạnh chậu có tơ máu. Quay đầu lại nhìn Xa Cừ, trên người hắn không có máu.



Miệng vết thương của Đản Đản, là do chủy thủ hoặc đoản kiếm tạo ra.



Trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ta thử nói:



“Cũng đúng. Đản lão đệ cơ hồ nhìn ta lớn lên, hắn nói giết là giết. Song hắn vẫn ngốc như cũ, không biết ta sẽ tha thứ cho hắn.”



Xa Cừ không nói gì.



“Hắn còn hao hết tâm tư, đặc biệt để ngươi từ phía tây lao ra.”



Vốn không thay đổi nét mặt, Xa Cừ bỗng cười lạnh đứng lên:



“Hắn nói với ta, chết cũng phải bảo vệ bí mật này. Không nghĩ rằng chính mình lại chủ động nói cho ngươi.”