Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 41 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Kết quả của việc phá cửa mà ra chính là bị mạnh bạo lôi về. Bốn nữ nhân xuân hạ thu đông kia nhìn thì không cao, sức lực lại không nhỏ. Miệng vết thương trên bụng ta còn chưa khỏi hắn, vận động hơi kịch liệt chút sẽ nứt ra. Cứ tiếp tục giãy giụa, cái bụng này của ta đảm bảo kêu hỏng.



Không nghĩ rằng Lâm nhị thiếu gia ta đây đánh mấy tên tráng hán không thành vấn đề, một đời anh danh lại bị hủy trên tay mấy cô nương.



“Liên nhi đệ đệ, ngươi đã ký khế ước bán mình. Nếu làm việc chưa đầy một năm đã rời đi, chỉ sợ phải đưa ra một vạn lượng chuộc thân.”



Một vạn lượng? Không bằng ngươi trực tiếp chém chết ta.



Cái khế ước bán mình kia viết thật hàm hồ, ta sao biết là nam kĩ?



Nhưng mà, nam kĩ cũng không quan trọng, nơi này bán mình là tuyển chính mình, bồi mấy đại lão gia nói chuyện phiếm còn kiếm được nhiều tiền hơn quy công, tương đối có lãi.



Ta theo mấy cô nương đi tới trung đình.



Một đình thai, chạm khắc kim văn, thông tới bảy đầu đường lớn. Mỗi đầu đường lớn đều nối với một cánh cửa, tường vây cao cao ngăn trở cảnh vật phía sau cánh cửa. Bảy cánh cửa, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cửa tím thông với đại sảnh, ta theo cửa lục đi ra. Bên cạnh mỗi cánh cửa đều có một pho tượng sư tử vàng. Thượng Thu đi qua, xoay xoay đầu của con sư tử vàng cạnh cửa màu đỏ.



Bên trong truyền đến thanh âm đều đặn của hai nữ tử.



“Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm.”



“Diễm lệ thường khó tốt.” Cổ Hạ nói xong, quay đầu cười với ta: “Đây là tiếp lời, về sau tiến vào thường hay dùng câu này.”



Cửa mở ra.



Cảnh đỏ bừng trước mặt đập vào mắt. Đúng là một sân toàn mẫu đơn.



“Tỷ tỷ, giờ đang mùa đông, sao lại có mẫu đơn.”



Tập Xuân nói: “Nuôi trồng thích đáng, mẫu đơn cũng có thể mùa đông nở rộ.”



Ta ‘a’ một tiếng, đi vào cùng các nàng.



Nhìn mỹ nhân thướt tha bước đi khắp sân, ta càng cảm thấy không ổn. Hoa Mãn lâu này rốt cuộc do ai mở, lại có cả cơ quan tiếp lời. Hơn nữa, ta rất ít khi nghe nói bản thân kỹ nữ còn là tú bà, mỗi người lất chín phần tiền công.



Lại nghĩ tới ngay trước đã nghe nói, Hồng Thường Quan, Lục Phiến Môn.



Lục Phiến Môn có các mỹ nhân bất đồng khí chất, trong đó quan chủ Hồng Thường Quan xuất thân từ Diễm môn.



Chẳng lẽ là, ta bước nhầm vào Hồng Thường Quan?



Các nàng mà phát hiện ta biết bí mật này, ta đại khái không còn thấy thái dương ngày mai.



Một đường theo vào, tiến vào tiểu lâu lớn nhất tại nơi sâu nhất của đình viện. Ta bước qua cửa, nhìn thấy bóng dáng một nữ tử cực đẹp. Mỹ nữ của Hoa Mãn lâu rất nhiều, nhưng người có thể khiến người ta liếc mắt là trúng, thật sự quá ít.



Nữ tử này eo nhỏ, bờ mông nở nang. Từ mặt sau nhìn lại, đường cong dịu dàng, hồ điệp cốt cách, phần eo như chén nhỏ, lõm rất ít. Nữ nhân gầy thì không ít, nữ nhân có ngực có mông không ít, nhưng nữ nhân lớn lên có cốt cách như vậy, ít ỏi không có mấy.




Ta đi theo nàng, nhìn nàng đứng trước một tường đá. Phía trước tường đá có một sư tử bằng đá, nàng gõ quả chuông của sư tử.



Thần kỳ là, mặt sau bức tường lại truyền tới thanh âm của hai nữ nhân:



“Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm.”



“Diễm lệ thường khó tốt.”



Nàng đi vào.



Cửa đá đóng lại.



Nếu đây là một căn cứ bí mật, dùng cái tiếp lời này, cũng quá không thận trọng.



Ta nghĩ, lại chạy về phòng.



Đột nhiên phát hiện trong phòng đã nhiều nam kĩ hơn. Mỗi người bộ dáng như yêu ***, nữ nhân theo chân bọn họ chắc hổ thẹn mà chết. Bọn họ ngồi cùng nhau, nếu không phải là tay nâng son phấn, thì cũng là đầu cắm trâm vàng, kim trâm đâu nữa, rơi cũng không để ts. Danh hiệu đệ nhất nam tử của Đỗ Viêm quả nhiên không phải để không, ở cùng một nơi, quả thực đẹp hơn người khác.



Ta nói: “Các vị.”



Tất cả nam kĩ ngẩng đầu nhìn ta.



“Các người biết tôn chủ Diễm môn trông thế nào không?”



“Không biết nha.”



“Người ta chỉ biết nàng dùng tên giả Hồng Thường, bộ dạng, chưa từng thấy qua.”



Hồng Thường? Chẳng lẽ, nơi này thật là……



“Tôn chủ Hồng Thường Quan dùng tên giả khẳng định là Hồng Thường đó, Yên Yên, ngươi đúng là ngốc mà.”



“Này, vì sao các ngươi đều biết?”



“Hoa Mãn lâu còn gọi là Hồng Thường quan, bộ phận của Thiên Sơn, khắp thiên hạ đều biết a.”



Ta vội chạy đến đại môn của Hoa Mãn lâu. Bên cạnh ba chữ Khải tự “Hoa Mãn lâu” có một bảng hiệu, trên bảng hiệu viết rõ:



Hồng Thường Quan.



Khải tự: chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn)



Bên cạnh lại dựng một bảng chữ màu đỏ rất lớn: Người Trọng Hỏa cung cùng chó, tuyệt không tiến vào.