Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 43 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


“Ta đi.”



Ta lại bị Do Lãnh kéo trở lại.



“Ta nói, ngươi không thể đi.”



Đột nhiên có rất nhiều vấn đề.



Đầu tiên, Phong Tước, Hồng Thường, Quỷ Mẫu, Phong Tước xem như đứng đầu cả ba. Bạch Linh quản Phong Tước, cũng chẳng khác nào quản Hồng Thường và Quỷ Mẫu. Y tới nơi này phiêu kĩ, sao còn phải trả tiền? Tiếp theo, vừa nhìn thấy cái tên Trọng Liên, đã khiến y tung ra một lũ tiền đi nhìn mặt? Thêm nữa, Bạch Linh biết ta. Nếu y vạch mặt ta tại trận, ta thật sự sẽ phơi thây đầu đường.



“Được rồi, ta không đi.” Ta nói. “Song, ta thực muốn biết. Sao Bạch Linh lại tung ra nhiều tiền vậy.”



“Điều này ngươi không cần biết.”



Do Lãnh đi rồi.



Đến tối, Hoa Mãn Lâu thực sự là núi người biển người. Ta lách người quay về phòng mình, trùng hợp nhìn thấy Đỗ Viêm cầm châu hoa chạy vội ra cửa, vừa chạy vừa cài lên đầu. Phía sau hắn là một nhóm cả nam và nữ, dường như đều thi chạy, rất có hứng thú.



Không ngờ hắn bình thường vô cùng nhu nhược, tốc độ chạy lại nhanh như vậy.



Ta đi theo đám người ra ngoài, đến cửa đại sảnh thì dừng bước. Trên thang lầu đứng đầy cô nương tướng công, giữa đại sảnh ngồi rất nhiều người, có nữ nhân, có nam nhân.



Nữ tử ngồi đầu nhóm nữ nhân kia đưa lưng về phía ta, song ta nhìn ra là Hồng Thường.



Nhóm nam nhân kia đều mặc y phục trắng viền xanh, chỉnh tề chắp tay sau lưng đứng thẳng. Mà nam tử đứng trước mặt đối mặt với Hồng Thường, khẽ nghiêng chân, trên đùi có thêu lục vĩ hỏa hồ.



Lần này Bạch Linh không mang đấu lạp. Nhưng mà khoảng cách quá xa, đầu người lại nghiêng tới nghiêng lui, căn bản nhìn không tới.



Bọn họ nói chuyện gì ta cũng không nghe tới, hai khách làng chơi bên ngoài nói chuyện thì thật đinh tai nhức óc:



“Nói thật, nữ nhân này càng xinh đẹp càng khó chơi. Nữ nhân của Hoa Mãn lâu là đẹp nhất mà ta từng thấy, nhưng cũng là quý nhất đắt nhất quyền lực nhất.”



(Aki: câu này đành chém.)



“Quả thật, lúc đầu ta còn không tin nổi chuyện đã giường. Lần trước ta muốn Nhiễm Nhiễm liền cho nàng đẩy. Ngươi nói, đột nhiên rút giường ra như thế, nàng không đau sao? Nàng vẫn là tên đầu bảng của Nhu môn. Nhu cái rắm!”



“Rượu, kiếm, nữ nhân, bằng hữu. Nam nhân có được bốn điều này, là tiêu dao tự tại. Nào biết mỗi điều không như ý? Ngươi nói, nữ nhân muốn gì? Đơn giản là nam nhân. Sao nữ nhân nơi này lại khó kéo vậy chứ?”



“Được rồi, ai bảo Hồng Thường Quan có Thiên Sơn chống đỡ? Hôm nay Bạch Linh đến, nói là chơi kỹ nữ, thực tế không phải là ra oai phủ đầu các khách làng chơi, nói cho chúng ta biết chúng ta là ai mà đụng tới các nàng.”



“Ít nhất người Hoa Mãn lâu còn cho nam nhân ôm ấp, có bạc là đủ rồi. Ngươi sao không nghĩ tới Song Thành lâu năm đó? Cho dù là con kiến, cũng đừng nghĩ đi vào.”



“Ngươi nói Bộ Sơ? Con mẹ nó, nữ nhân này đúng là thiếu phẩm hạnh.”



Ta nghe hăng say, vỗ vai một người trong đó:



“Đại ca, ngươi gặp qua Bộ Sơ?”



“Sao chưa gặp qua? Nữ nhân kia hận nhất là không thể để tất cả người thiên hạ biết mặt mình. Nàng ta là nữ nhân ti tiện nhất mà ta gặp qua, nhưng bộ dạng xinh đẹp thì luôn có biện pháp.”



“Sao lại nói ti tiện? Mong đại ca chỉ giáo.”




“Còn nữa, nhị tôn chủ nói, người tiếp lời vừa rồi cũng tới đi.”



“Được được, ta đi ta đi.” Ta lập tức nhảy dựng lên.



Đỗ Viêm nói: “Nhưng đại tôn chủ tìm hắn, nếu hắn không đi, chỉ sợ…”



“Ngươi không nói, ai sẽ biết?”



Đỗ Viêm đành phải cúi đầu bước đi.



Chúng ta lại tới trước mặt sư tử đá.



Thanh âm hai nữ nhân vang lên: “Ngọc bẩn nhuộm đỏ thẫm.”



“Tuyệt sắc thường khó tại.”



Cửa đá mở ra.



Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Rõ ràng là cùng một câu để tiếp lời, vì sao đáp án không giống nhau?



Chỉ là sau khi đi vào, giống như là từ tiên cảnh xuống mười tám tầng địa ngục.



Bên này đèn dầu huy hoàng, bên kia tối như bưng. Một đường hẹp quanh co âm trầm, quay co khúc khuỷu nối thẳng vào bóng đêm vô tận.



Trái phải hai bên truyền đến thanh âm kỳ quái, như là bụi cỏ, nhìn lại thì là vực sâu.



Hai bên đường là những ngọn nến màu đỏ yếu ớt, giống như bước trên đường tới Hoàng Tuyền.



Đỗ Viêm hiển nhiên không phải lần đầu đến, nhưng đầu cũng không được tự chủ mà rút vào.



Đã quên đi mất bao lâu, chỉ nhỡ rõ quành mấy chục lần, khoảng hơn mười ngã rẽ. Nếu không phải đi theo người khác, đảm bảo lạc đường.



Đột nhiên dừng lại, một tiểu đình màu đen.



Một nữ tử ngồi trong đình, thanh âm trầm ổn mà thong thả:



“Đỗ Viêm, lá gan ngươi thật không nhỏ. Ta đã nói qua với ngươi, ngươi quên hết rồi à?”



Thanh âm rất quan thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra.



“Ta……”



“Còn nữa, tiểu tử thử tiếp lời bên ngoài kia,” Nàng ngắt lời. “Trên lưng ngươi có một Di Vong cổ, nếu không lấy ra, chỉ sợ đã dung nhập cốt tủy, tính toán như thế, đã quên điều gì rồi?”



Ra vậy, lúc trước khi Huyết Phượng Hoàng cùng ta mập hợp có ấn lên lưng ta, một loại cổ.



“Cái gì? Cổ?” Ta ngạc nhiên nói. “Sao ngươi biết?”



“Ta tiếp xúc với độc vật bao năm rồi? Căn bản không cần nhìn, trong phạm vi mười dặm chỉ cần có cái gì tương tự thổi qua, ta dùng mũi ngửi là ngửi ra độc gì.” Nàng cười lạnh. “Nhưng mà, cổ của tiểu tử Ân Tứ kia, ta không giải được.”