Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 45 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Quỷ Mẫu lại gọi ta đi tới chỗ bà ta.
Rõ ràng là giữa ban ngày, trên đường ta tới Quỷ Mẫu Quan, vẫn thấy trời u ám u ám, ám đến tận xương. Trên đường vốn không rõ ràng, lúc này đã nhìn rõ. Nguyên lai Quỷ Mẫu Quan ngoại trừ có đường, còn có phòng ở lương đình, dĩ nhiên còn có độc vật.
Nghĩ đến lần trước tới đây, nghe được thanh âm rơi ra từ trong cây cối, ta còn có mong muốn tìm hiểu. Bây giờ nhớ tới, sau lưng chỉ thấy lành lạnh.
Ban mao, bán hạ, mạn đà la, đoạn tràng thảo, cả sân tràn ngập hương nồng.
Thiềm thừ, dương lạt tử, hoạt lạt tử, ban mâu, phúc xà, sái vĩ…. Độc vật nhiều đến độ không có chỗ nào đi, đành phải trèo lên đầu nhau mà sống, lúc nhúc loi nhoi.
Tùy tiện đụng vào bọ cạp, có tay lớn. Tùy tiện đụng đầu rắn, có tay thô.
Trên đường còn có mạng nhỏ, bên trong chằng chịt có ong bắp cày và ong vò vẽ. Mấy thứ này đều cố sức lách ra ngoài lưới, trông như sắp làm rách mạng. Trên mặt đất một đống ong chết.
Vào phòng Quỷ Mẫu, vốn tưởng sẽ thấy một tường đầy thi thể trùng độc, không nghĩ tới phòng của bà ta so với bên ngoài quả là một trời một vực.
Một bó hoa bách hợp, trào phúng mà cắm ở đầu giường Quỷ Mẫu.
Chung quanh bà ta tiểu quan vây một vòng, có vài người ta đã thấy qua.
Ngay cả ta cũng thấy buồn nôn, cũng không biết mấy tiểu quỷ khi vào đây có phải sợ phát khóc hay không.
“Ta hôm nay mới phát hiện, lá gan ngươi không nhỏ, vui đùa chạy trên đầu Hồng Thường Quan.” Trên tay Quỷ Mẫu cầm giấy, từ mặt sau tà nhìn thấy chữ xấu như gà bới trên giấy, trong lòng đã nghĩ thôi xong rồi. Quỷ Mẫu cầm lấy nó run rẩy, không nhanh không châm nói: “Cổ Minh. Đây là tên ngươi?”
Ta cười gượng: “Nhị tôn chủ ngay cả lời ta viết cũng có thể nhìn ra, thật sự là tài nữ.”
“Loại trò trẻ con này, ở Hồng Thường Quan là vô ích thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Ban đầu nghĩ là một tiểu kỹ viện dễ khi dễ, ai biết là Hồng Thường Quan? Hối hận đến ruột sắp thành màu xanh.
“Như vậy, ta thấy ngươi không thích hợp làm nam kĩ. Dứt khoát ở cạnh ta, làm việc cho ta.”
Ta nhìn nhìn nam sủng vây quanh bà, vừa xoa bóp vừa đưa nước quả, nuốt nuốt nước miếng:
“Ai nói ta không thích hợp làm nam kĩ? Ta mới đến vài ngày đã tiếp ba mươi khách nhân.”
Quỷ Mẫu cầm sổ ghi chép, lật từng trang: “Ba mươi khách nhân đều là khách quen. Kết quả tới hơm nay không có ai quay lại đến một lần. Nếu ngươi thật sự có tâm là nam kĩ, không bồi ngủ, ít nhất cũng nên cho người ta ôm hôn. Cái này cũng không làm, gọi là nam kĩ gì?”
Ta ngẩn người, lão yêu quái này hiểu biết quá nhiều về Hồng Thường Quan.
“Tò mò sao, ta là một tú bà của Hồng Thường Quan.”
Nữ nhân này biết đọc tâm thuật sao? Ta nghĩ gì là bà ta đoán ra cái đó?
“Thì ra vậy, ta cuối cùng cũng sáng tỏ. Chỉ là mĩ nam bên người Quỷ Mẫu không ít, thiếu ta cũng không sao?”
“Mĩ nam?” Quỷ Mẫu cười cười, cầm cằm Đỗ Viêm. “Mỹ nữ đi.”
Trời cũng giúp ta!
Không đúng, hẳn là Liên giúp ta.
Tin tức này khẳng định là Trọng Liên tung ra, hắn chắc lo lắng người khác uy hiếp ta. Nói thật, thân trong chốn giang hồ, quả thật an toàn hơn bên người hắn. Không cần mỗi ngày đối mặt với tính cách âm tình bất định kia, còn có thể biết được nhiều người đáng biết.
Lập tức trở về phòng, cầm bút viết thư. Mới viết được hai dòng, bỗng nhiên nhớ tới chữ mình thật sự rất đặc biệt. Trọng Liên không thể không nhận ra. Vì thế, nhờ Đỗ Viêm viết giúp chữ ‘Tiểu’, lại nhờ hai người khác viết hai chữ ‘Tâm’, ‘Quỳnh’. Lý do là mình không biết nhiều chữ lắm, sau đó đám này lập tức cảm thấy ưu việt hơn hẳn so với ta.
Trọng Liên luôn luôn thông minh, khẳng định xem là hiểu.
Đi đến dịch trạm gửi thư, không ngừng cầu thần bái phật, Trọng Liên nhất định phải nhận được. Đây là ý định mà ta mảo hiệm tính mạng vượt nguy hiểm, có khi sẽ bị Quỷ Mẫu độc chết, nhưng Vũ Văn trưởng lão lại không được cứu sống, đó mỗi là sinh ý lỗ vốn nghiêm trọng.
Nhìn xe ngựa chạy qua chạy lại trên đường, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Ta mới đi được bao lâu mà bắt đầu đã nhớ vợ rồi. Hắn thật sự giữ lời, không hề tới tìm ta, phòng chừng tám chín phần mười quên sạch ta rồi.
Quên cũng tốt. Hắn đỡ phải suốt ngày lo lắng cho ngôi sao gây họa ta đây.
Ta lắc lắc đầu, đẩy Trọng Liên trong đầu đi ra ngoài, quay trở lại Hoa Mãn lâu.
Mới đi được chưa tới nửa canh giờ, trước cửa Hoa Mãn lâu đã bao vai đụng vai, mọi người thất ngôn bát ngữ không biết đang nói gì. Ta hùng hổ chen vào trong đám người, vừa hô ta là người làm trong Hoa Mãn lâu, rất nhanh đã tới mặt trước.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy một xe ngựa, trướng liêm rủ xuống.
Phía sau trướng liêm truyền đến thanh âm sâu kín của một nữ tử:
“Ai đang thét to đó?”
Trong lòng ta đột nhiên kinh hoàng. Thanh âm này không khỏi có chút quá êm tai.
Lúc này mới phát hiện trên lầu Hoa Mãn lâu đứng vô số tướng quân hoa phấn, đều nhìn xuống nơi này.
“Ngươi là tiểu quan của Hoa Mãn lâu?” Người sau liêm trướng hỏi.
“Cô nương hỏi ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Gần đây Hồng Thường làm gì vậy, tuyển người càng ngày càng xấu.” Nàng kia không kiên nhẫn nói. “Loại mặt này mà có thể vào Hoa Mãn lâu?”
“Vậy sao? Cô nương cảm thấy như thế nào mới được trầm trồ ngợi khen?”
Nàng kia hừ nhẹ một tiếng:
“Ta và Diễm Tửu.”