Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 58 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Khi trở lại Tử Đường sơn trang, lại mới chỉ là hoàng hôn, vốn muốn thu dọn đồ đạc, nhưng vẫn tâm thần bất ổn.



Lời vừa rồi của Trọng Liên là ý gì?



Hắn muốn buông tha cho ta?



Không thể nào. Vô luận ta làm gì, hắn cũng sẽ không buông tha đâu.



Ta vỗ vỗ đầu, trước cứ đi tìm Tư Đồ Tuyết Thiên. Nhưng đi ngang qua phòng Hoa Di Kiếm, nghe được bên trong có tiếng đánh nhau.



“Hoa Di Kiếm, lão tử mặc ngươi là đại hiệp loại gì, chỉ biết ngươi là huynh đệ của tiểu Hoàng điểu, nhường ngươi thôi, ngươi cho là ta sợ ngươi à?”



Không nghe Hoa Di Kiếm trả lời. Nhưng thanh âm vũ khí va chạm vẫn kịch liệt như cũ.



Ta phá cửa lao vào.



Khuyết Hữu Nhãn cầm Đại Thiết Luân, đang chống đỡ công kích của Hoa Di Kiếm. Thấy ta vào, lập tức lớn tiếng nói:



“Tiểu Hoàng điểu, mau tới đây, bằng hữu của ngươi nổi điên!”



“Ta phải đi ra ngoài.” Trong đao quang kiếm ảnh, thanh âm Hoa Di Kiếm trầm thấp đến quỷ dị.



“Hoa đại ca, huynh muốn đi Thiên Sơn đúng không. Vậy thì chúng ta cũng đi, cùng nhau đi.”



Quả nhiên Hoa Di Kiếm ngừng tấn công, kiếm quang xanh biếc chợt lóe, giây lát đã vào vỏ:



“Lâm Hiên Phượng còn sống.”



“Ta biết.”



“Bạch Linh chính là Lâm Hiên Phượng.”



“Thật là Bạch Linh?”



“Đúng, đại hội anh hùng ta đã nhìn thấy mặt y.”



“Được, không thành vấn đề, thu dọn bây giờ đi, ngày mai đi Thiên Sơn.”



Lúc rời đi ngày hôm sau, dường như Hoa Di Kiếm không hề có biểu hiện gì đổi ý. Ta bây giờ bắt đầu suy đoán vị đại hiệp này mới là đại hiệp chân chính. Không suy nghĩ nhiều mà có thể lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, võ công kia tuyệt đối là thiết đả.



thiết đả: làm bằng sắt (ví với sự kiên cố hoặc kiên cường)



Huynh ấy đi Thiên Sơn tìm Bạch Linh. Cũng không hề hỏi Bạch Linh có ở Thiên Sơn hay không.



Vấn đề này ta đã cùng Tuyết Thiên lén thảo luận qua. Hắn nói, mỗi khi Bạch Linh hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ về Thiên Sơn đưa tin. Ý kiến của ta là ở Thiên Sơn chờ y, dù sao mục đích của ta cũng không đơn giản là nhìn Bạch Linh một cái. Nhưng mà để Hoa Di Kiếm biết, khẳng định trực tiếp đi tìm y.



Mặt khác, di thư của Lâm Hiên Phượng cũng có vấn đề.



Không còn nghi ngờ gì nữa, nhà gỗ nhỏ đã được trùng tu, nhưng nếu đã trùng tu, sao Trọng Liên lại không phát hiện được di thư bên trong.



Hơn nữa, chuyện trùng tu Đản lão đệ cũng không nói cho ta biết.




“Đúng vậy.”



“Xin đi theo ta.”



Chúng ta đi theo lên phía trước một đoạn, rốt cuộc phát hiện, ra trong sương khói còn có cầu. Dài mà hoa mỹ, nối thẳng tới thần điện Thiên Hồ.



Một đường hướng lên trên, giống như đi tới Nguyệt cung. Lại cúi đầu nhìn thành trì dày đặc bên dưới, thiên nhai phồn hoa, sóng nước mênh mông.



Chúng ta đi vào Thiên Hồ cung dưới đêm trăng.



Phóng mắt nhìn ra, nữ tử trong điện cầm đèn lưu ly, tựa như minh châu hải thần.



Trong bóng đêm, kính san hô và đèn tỏa ánh sáng trong điển, hoa sen mọc, chạm tới vạt áo la quần của nữ tử, cành hoa đen nhạt, hoa sen dưới trăng như thạch anh.



Mành châu rủ xuống dừng trên bậc thang, bình phong khổng tước.



Bóng người sau bình phong không rõ ràng, chỉ thấy hắn mặc hồng y, thân khoác áo choàng lông màu trắng, lông tơ xoay tròn trên đất, rơi xuống trên bậc thang thành đuôi.



Bên người hắn có một nữ tử.



Nàng bất quá vừa qua nhi lập, trong tóc đen cài một cây trâm vàng, búi tóc buông xuống như dương liễu, tay cầm quạt tròn, một thân tuyết trắng, tuyệt cũng hơn người. (cái này chém! Bản gốc là: 再无它物)



Là đá ngọc thuần khiết, vật chẳng cần trang điểm. Nàng cứ đứng chỗ đó, đã thể hiện nhân tài kiệt xuất.



Mà nhân tài kiệt xuất ấy lúc này, tuyệt đối là một đóa hoa trên tường.



Hắn ngồi, nàng cũng chỉ dám đứng.



Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng nhã nhặn lịch sự ôn nhu như thế.



“Hoan nghênh ba vị khách nhân đường xa mà tới.” Tiếng của hồng y nhân kia thật êm tai, uyển chuyển mê người.



Chẳng bao lâu, bình phong chậm rãi đẩy ra.



Trước kia khi nhìn Trọng Liên, cảm thấy thế giới thật không công bằng. Dựa vào cái gì mà hắn lớn lên suất như vậy bóng dáng cao như vậy võ công tốt như vậy còn có tiền nam nữ ăn sạch, bao nhiêu ưu điểm của nam nhân đều bị hắn chiếm đi, những người chúng ta biết sống thế nào.



Nhưng bây giờ nhìn Diễm Tửu, mới chính thức hiểu được cái gì gọi là thế giới không công bằng.



Y phục trên người hắn toàn bộ là tơ tằm thủ công. Vô luận là hàng cắt hay hàng thêu, đều cầu kỳ tới chết.



Bên người hắn toàn nữ nhân, là nhóm nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này. Mà người xinh đẹp nhất trong nhóm này, lại quyết một lòng với hắn.



Nam nhân tầm thường nếu dám liếc Bộ Sơ nhiều hơn một cái, sợ ngay sau đó sẽ mất mắt luôn.



Lúc này, nàng ở trước mặt hắn lộ bộ ngực sữa, tư thái vô cùng quyến rũ.



Hắn mang vẻ mặt khinh thị tập mãi thành quen.



Mà bộ dáng của hắn khi trưởng thành này, thực không bạc đãi tiếng tăm vang lừng lan truyền trên giang hồ.