Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 65 :
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
“Cái gì?! Ho lao là bệnh truyền nhiễm?”
Ta gầm gào đứng dậy, lại bị Hách Liên Kinh Hồng ấn xuống: “Yên tâm đi, Ân Tứ đã cho y thuốc rồi. Nếu thật có thể nhiễm bệnh, Diễm Tửu là người chết đầu tiên.”
Ta khoác một tay lên vai Lâm Hiên Phượng: “Hoàn hảo.”
Lâm Hiên Phượng nâng cằm ta lên, quan sát thật kỹ: “Vũ Hoàng, mắt đệ sao rồi?”
“Không có gì, không động tới nó thì nó không đâu.” Ta quay đầu lại tiếp tục nhíu mày nhìn lão mẫu của mình: “Bác gái, có thật ngài là mẹ ta. Ta nghi ngài nhận sai người. Ngài cùng ta đâu có điểm nào giống nhau?”
Bà ấy vừa mới khoát tay, ta lập tức nói: “Nhân vật liễu thánh hoa thần như ngàu đây, sao lại mẹ của tiểu tử hỗn láo ta đây.”
“Ít lời vô nghĩa, đợi mắt tốt rồi nói.” Nói là nói như vậy, nhưng bà ấy cười tới ánh mắt khép lại, vẫn có chút vừa hồng vừa sưng.
“Mẹ à, tên con là mẹ đặt?”
“Đúng.”
“Vậy mẹ hẳn là sớm nhận ra con rồi.”
“Lúc con ở trên giang hồ nổi danh, ta vẫn một mực đi tìm. Sau người của Thải Liên Phong nói cho ta biết, con bị Trọng Liên giết.”
“Người của Thải Liên Phong nói mà mẹ cũng nghe? Lão đại của họ bị Trọng Liên giết.”
“Sao có thể? Tiết Hồng là mẫu thân của Trọng Liên.”
“Vị mẫu thân từ nhỏ đã vứt bỏ hài tử còn xoay tay lăn lộn với một đống tiểu bạch kiểm sao.”
Lâm Hiên Phượng biến sắc: “Vũ Hoàng, đệ…”
Mẹ nói: “Con đang trách ta vứt bỏ con?”
“Không giống nhau. Mẹ là bất đắc dĩ, Tiết Hồng là cố ý như vậy. Nhưng con vẫn không rõ, vì sao mẹ đặt cho con cái tên khó nghe như vậy? Lâm Vũ Chi còn dễ nghe hơn.”
(Aki: Đây ko phải là tên giả của Trọng Tuyết Chi sao?)
Mặt của mẹ nhăn tới khó coi, Lâm Hiên Phượng rất ân cần thay ta bổ sung: “Hồi đệ ấy còn nhỏ sùng bái Hoàn Vũ Chi.”
Mẹ nói: “Hoàn Vũ Chi là cái gì? Tí xíu võ công cũng không biết, chỉ có cái danh Vương gia bày ra, cuối cùng còn chết tạo nghiệt như vậy.”
“Tốt hơn Vũ Hoàng.”
“Biết sao được, ban đầu ta nghĩ con là nữ nhi, cho nên mới gọi là Vũ Hoàng. Mưa hạnh hoa mùa xuân.”
“Nhưng Trọng Chân đã chết, Trọng Liên cũng không phải con ông ta.”
“Tuy nói Trọng Liên chỗ nào cũng không thể bắt bẻ, nhưng hắn không có tâm.”
“Ai nói? Hắn có, chỉ là rất đen.”
“Con nhìn hắn đối xử Bàn Tư Tư, Vũ Văn công tử, thậm chí là Trọng Chân như thế nào? Đó đều là người hắn lưu tâm. Nếu là người hắn không lưu tâm, chỉ sợ hắn mắt cũng không thèm chớp đã giết rồi. Giết người như vậy cũng thật tiếc, dù sao mấy trăm năm nay võ lâm Trung Nguyên không xuất hiện nhân vật như vậy. Nhưng hắn chết, vẫn tốt hơn là sống. Nhưng bây giờ không phải lúc, hắn lập tức muốn thành thân, Thiên Sơn còn phải đi chúc mừng.”
“Chủ ý của Diễm Tửu?”
“Đúng vậy. Trong hôn lễ của hắn, người muốn giết hắn nhất định không ít. Nói là chúc mừng, thực chất đi nhận người.”
“Diễm Tửu đến tột cùng muốn làm gì?”
“Hắn? Không ai biết. Ta cảm thấy hắn chẳng quan tâm đến ai, trừ Hiên Phượng ca ca của con.” Mẹ cười cười, tựa lưng vào ghế. “Hắn không tàn nhẫn được với Hiên Phượng ca ca của con — nhưng điều này không thể nói cho Hiên Phượng ca ca con nghe.”
Mặt ta nhăn nhúm lại. “Buồn nôn, ‘Hiên Phượng ca ca’.”
“Chuyện con và y ta đã sớm biết, ta cũng biết các con nhiều năm không gặp, là bị Trọng Liên phá bĩnh. Cho nên, vì nhi tử bảo bối của ta, Trọng Liên không thể không chết.” Mẹ đứng lên, vỗ vỗ vai ta. “Ta đi gọi Hiên Phượng ca ca của con vào.”
“Mẹ.” Ta bắt lấy tay bà.
“Có chuyện gì?”
Ta chỉ chỉ mắt phải: “Chuyện này, đừng truyền ra. Hơn nữa đừng cho Trọng Liên biết.”
“Vì sao?”
“Được rồi, mẹ có thể ra ngoài.”
Mẹ mang vẻ mặt không hiểu đi ra.
Ta quay đầu nhìn bốn phía, mặt bàn u ám, ngọn nến *** xảo. Thiếu một con mắt, khả năng nhìn, khả năng chạm đến thế giới tựa hồ cũng ít một nửa.
Đúng như mẹ nói, hối hận không thể vãn hồi thứ đã mất. Ta nghĩ ta có thể chậm rãi thích ứng.
Nếu Trọng Liên hận ta, biết ta mù, hắn nhất định vô cùng vui vẻ, ước gì cũng có thể đâm luôn con mắt còn lại của ta. Ta đây trăm triệu không thể cho hắn biết.
Nếu hắn vẫn giống như trước đây, lại càng không thể.
Cho dù muốn cái mạng nhỏ của ta, cũng không muốn nhìn hắn khổ sở.