Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 67 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


“Không thích! Con ghét Hoàng nhi!”



“Nha đầu không lễ phép.” Hắn cười cười, nắn nắn mũi Tuyết Chi. “Phải gọi thúc thúc, biết không.”



Trong nháy mắt thực sự thấy tức giận. Trọng Liên tên này lên tiếng, rất tổn thương người khác.



Ta nhịn thật lâu, không nói gì, tiếp tục vỗ bả vai nho nhỏ của Phụng Tử. Phụng Tử tựa vào ngực ta khóc to, môi trên cao cao nhếch lên, khóc mà như cười toe toét.



Ta sờ sờ mặt nó, đau lòng đến lục phủ ngũ tạng loạn đảo:



“Tiểu Tử, ai khi dễ con? Nhị phụ thân giúp con đánh lại.”



Phụng Tử khóc đến nói cũng không được, môi run run rẩy rẩy, bàn tay nhỏ bé run rẩy chỉ hướng Tuyết Chi.



“Tuyết Chi?”



Tuyết Chi quát: “Con không đánh nó!”



“Tuyết Chi, con không được nói dối!” Có lẽ là bị lời của Tuyết Chi chọc giận, khẩu khí vang lên đặc biệt dữ tợn. Tuyết Chi không những không bị ta làm cho khóc, còn thêm hung thần ác sát nhìn ta.



“Không phải tỷ…” Phụng Tử khụt khịt, tiếp tục chôn mặt trong lòng ta nức nở.



“Đó là ai?”



Phụng Tử không nói lời nào. Ta vỗ vỗ nó, vừa định hỏi lại, thanh âm Trọng Liên lại vang lên.



“Ta.”



Phụng Tử như là bị ủy khuất bằng trời, khóc tới cơ hồ không thể thở.



Nhất thời không thể suy nghĩ gì, ta ngẩng đầu nói: “Vì sao?”



“Thực có lỗi, Lâm công tử. Đây là chuyện nhà ta.” Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên bất động, nhìn chằm chằm mắt ta.



“Cho dù ta và ngươi thế nào, nó cũng là con gái ta.”



“Nó không phải.”



“Ngươi có phủ nhận thế nào, thì vẫn vậy.”



Trọng Liên quay đầu đi, thản nhiên cười nói: “Dựa vào cái gì hài tử của ta nhất định là của ngươi?”



Ta thiếu chút nữa thì lao lên tát hắn, nhịn một hồi lâu mới nói: “Ta không nghe lời vô nghĩa củ ngươi. Cho dù thế nào, ngươi là cha nó, đánh nó là không tốt. Ngươi nhìn mặt của Tiểu Tử!”
Trọng Liên dừng lại ở trong Thiên Hồng đình. “Bình Hồ Xuân viện rất lớn, chư vị nếu là lần đầu tới, sợ sẽ lạc đường. Trên tường có bản đồ.” Hắn chỉ chỉ bàn đồ bằng gỗ, vừa cười nói: “Tại hạ đã sai người pha trà, các vị có thể nghỉ ngơi.”



Mẹ để những người khác ở ngoài, mang ta theo.



Đi lên đình, cảnh hồ ở trước mắt.



Trọng Liên tỏ ý mời chúng ta ngồi, bản thân cũng ngồi theo. Thị nữ bưng trà cụ (bộ đồ pha trà) lên, đặt trên bàn gỗ lim. Làm ấm bình, đổ trà, làm ấm chén, cao trùng, thấp ngâm, phân trà, từ từ hoàn thành, Trọng Liên vừa làm vừa hàn huyên.



cao trùng: hình như là cho lá trà vào nước, khiến sôi cuồn cuộn… erm…



Thị nữ dâng trà, ta nhận đĩa, học mẹ ngửi mùi hương. Ta không đặc biệt thích uống trà, vì cảm thấy đây là hứng thú của người lớn tuổi. Nhưng Trọng Liên quả thực là chuyên gia pha trà.



Hắn bây giờ lên mặt được rồi, cứ ngồi nơi đó mỉm cười, trước kia thì mỗi ngày theo ta nhắc đi nhắc lại uống trà tốt cho sức khỏe, chẳng ai bắt cũng bưng trà đưa nước cho ta.



Đáng tiếc khi đó ta không cần, còn nói ngươi tự đi mà uống.



Trọng Liên còn thích trà cụ. Hắn có bộ chén bằng tử sa tốt nhất — không biết là từ triều đại nào truyền xuống, quả thực là bảo bối của hắn. Hóa ra lúc ta ở Trọng Hỏa cung làm ký sinh trùng, thỉnh thoảng vẫn có người đến thắm. Nhưng cho dù là hai hộ pháp của Minh Thần giáo tới, hắn cũng không chịu đem bảo bối ra tiếp khách, chỉ lén lún trốn tránh tự mình pha trà tận hưởng. Ta lúc ấy nói hắn keo kiệt, hắn nói không thích người khác đụng vào đồ của mình. Ta nói y của ngươi là ta không thể đụng bào sao. Hắn lúc ấy không nói gì, chỉ cười đến khiến ta nổi da gà. Sau đó có một lần hắn tính cách đột biến, ta lại phi thường không may đang chơi chén trà của hắn. Ta vội vội vàng vàng xin lỗi xin lỗi đụng vào bảo bối của ngươi, hắn kiêu ngạo mà nói bản thân ngươi còn là đồ của ta, ta sao phải để ý, lại đây, để bản cung sủng hạnh. Đó là lần đầu tiên ta mạo phạm nhân cách biến thái của hắn, thiếu chút nữa bị mồm miệng hắn xé rách.



“Thái Cực thúy loa.” Lão mẫu đột nhiên một câu, làm ta sợ nhảy dựng.



“Ra Hách Liên phu nhân cũng là người thích trà. Tiên Phong các ở tây viên có không ít trà ngon. Nga Mi Châu trà, Động Đình Bích Loa xuân, Nam Phổ nhị, Quân Sơn Bạch hào, còn có trà Long Tĩnh tốt nhất, nếu thích, phu nhân có thể mang về.”



Khách sáo xong rồi, hắn đứng lên, cười với ta: “Lâm công tử nếu có hứng thú, cũng có thể đi dạo trong này.”



“Liên cung chủ khách sáo, khách sáo.”



Trọng Liên đã đi ra ngoài, hơn nữa cũng không quay đầu lại.



Rất ít lưu ý thần thái và bộ dáng hắn trước mặt người khác, lần đầu tiên chăm chú nhìn hắn như vậy, cũng là lần đầu tiên để ý Trọng Liên phía trước kia là như thế nào cao cao tại thượng, ý khí phong phát. (hăng hái.)



Hắn đã đi rất xa.



Người đi trà lạnh.



Tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ, khi Tuyết Chi vừa có thể nói, hai chữ đầu tiên chính là ‘phụ thân’. Trọng Liên ngốc vô cùng — chí ít là ngốc hơn bây giờ nhiều, còn chuyên chú dạy nó gọi ta là nhị phụ thân. Khi đó nó rất không thích ta, vì thế Trọng Liên hỏi nó, con có thích nhị phụ thân không. Nó nói không thích. Lại hỏi nó có thích phụ thân không, nó nói thích. Vì thế, Trọng Liên nói với nó một câu, rất giống câu “Lâm công tử là bằng hữu của phụ thân, bằng hữu của phụ thân, con không thích sao?”



Lúc ấy, Trọng Liên ôm nó, phía sau hắn là mưa bụi mềm nhẹ của Phụng Thiên. Mắt hắn cong cong, lông mi thật dài, thanh âm thật ôn nhu.



Hắn nói với con gái chúng ta.



Chi nhi, người phụ thân thích, con có thể thích không?