Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 70 :
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Một nhóm người tiến vào, kéo người bị thương đi. Bộ Sơ gẩy trâm hoa, cười duyên thản nhiên.
Tất cả trong nháy mắt khôi phục nguyên dạng.
Trọng Liên cầm lấy cán cân, nhẹ nhàng đẩy ra khăn che của Bộ Sơ.
Ánh nến hoa ảnh, gió mát hương bay.
Bộ Sơ ngẩng đầu mỉm cười với hắn. Nàng là tân nương của Trọng Liên, cũng không cười với ta, trong nháy mắt tim ta có chút mất đi sức đập.
Trọng Liên nghiêng nửa mặt, cảm xúc giấu rất kín.
Long diên hương, giao tiêu gấm, hai chén rượu chạm vàng được đưa đến trước mặt bọn họ. Bọn họ cầm lấy, nâng chén đối nhau, giao bôi.
Xót xa rét lạnh, trên họa lâu tiếng tiêu nổi bốn phía.
Chủ nhân của lụa gấm đỏ thẫm, nhưng lại thấy có vài phần cô đơn.
Rượu trong, rượu thơm, rượu ngon dứt ruột. Thế gian đã không còn âm thanh nào khác.
Hôn lễ như vậy, được chúc phúc như vậy, cũng chỉ có thể diễn ra trên người kim đồng ngọc nữ.
Ban đêm ở Bình Hồ Xuân viện càng thêm trêu người. Bọn họ chọn một nơi phi thường xinh đẹp. Chỉ là tại đây, trong tình cảnh này, ta đã không còn cảm thấy hương vị của Trọng Liên.
Lúc *** thần hắn thất thường, thường thường ngồi trong tiểu viên của Trọng Hỏa cung, ngơ ngác ngắm nhìn hoa hoa cỏ cỏ. Ta không dám tới gần, thậm chí không dám dùng sức thở. Sợ rằng chỉ sơ sẩy chút thôi, hương vị của hắn liền biến mất. Ngồi rất xa, nhìn thấy hắn, thừa dịp hắn ngủ lấy quần áo khoác lên, thật cẩn thận vuốt ve hai má hắn, kỳ thật đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nhưng bây giờ, hắn đứng ở nơi ta với không tới rồi.
Tân lang tân nương hướng tân khách kính rượu.
Bộ Sơ trời sinh tính cao ngạo. Cho dù người khác rót rượu, nàng cũng chỉ uống xoàng một ngụm, thậm chí chỉ là làm động tác, miệng cũng không chạm tới miệng chén.
Ta nghĩ Trọng Liên cũng là người như vậy, nhưng ta đoán lầm rồi.
Hắn kính một nhóm người, mỗi lần đều rót rượu rất đầy, cơ hồ tràn cả chén. Mỗi lần, hắn đều không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Trong đám người có người không ngừng ồn ào, cười lớn nói Liên cung chủ tửu lượng thật tốt.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt ta.
Trước kia cho dù uống một ngụm, hắn cũng sẽ gục bàn mà ngủ. Lúc này, hắn ít nhất uống hết một cân nữ nhi hồng lâu năm, cử chỉ lại vô cùng bình thường.
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng thật ôn nhu, y cũng không phản ứng gì.
“Được rồi, bây giờ huynh một câu cũng không muốn nói, nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Y gật gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Ta đưa Lâm Hiên Phượng về phòng khách, thay y tẩy vết máu, thay y phục bắt uống thuốc, bắt đi ngủ.
Cho đến rạng sáng, ta mới đi ra ngoài.
Ngày mới tảng sáng.
Sen hồng trong Bình Hồ Xuân viện nở rộ, giống như y phục nữ nhân phiêu tán trong đêm đen cô tịch, xinh đẹp mà mang điềm xấu.
Nhất định phải cùng Trọng Liên mặt đối mặt. Bằng không tính mạng Lâm Hiên Phượng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà nói như thế nào, ta căn bản không biết. Chỉ biết một đường nhắm tới hậu viện của hắn mà đi, tính toán canh giữ ở cửa chờ hắn đi ra.
Nhưng mới đi được một nửa, ta đã dừng cước bộ.
Trong tiểu đình giữa hồ, một thân ảnh hồng sắc.
Trang phục tân lang của Trọng Liên nửa cởi, lộ ra áo trong màu trắng. Hồng sam thật dài rơi trên mặt đất, theo tóc dài tản ra, dường như là một với thế giới sen hồng.
Hắn im lặng ngồi trong tình, tay cầm bình rượu, dưới chân lăn đầy bình rượu. Tay kia hắn cầm một cây trâm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Một cây trâm vàng, trên khắc một đóa sen bằng hồng ngọc.
Chuyện muốn làm ban đầu không cách nào hoàn thành. Ta căn bản không thể đi tới.
Ta nghĩ rời đi, nhưng mà, không thể không nhìn hắn.
Bình rượu dưới chân hắn nhẹ nhàng lăn lộn, thanh âm va chạm leng keng, tiếng tiêu trên họa lâu phụ họa. Nhẹ nhàng mà xa xôi, khiến ta nghĩ tới một thanh âm quen thuộc.
Như là khi ta cùng hắn dựa sát vào nhau, tiếng hắn gọi bên tai ta.
Giống như đêm kia, hắn ở dưới sao trăng rung rung một cành cây nho nhỏ, nhẹ nhàng mà nói: “Hoàng nhi, đây là lá trúc của phượng hoàng trúc.”
Mà đêm đã dứt rồi.
Thật sự là một đêm dài dằng dặc.
Dài mà lại khó khăn. Giống như một người từ khi sinh ra, đến lúc chết già.