Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 76 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Diễm Tửu sai người nói cho ta, bảo ta tới Cửu Thiên Hàn Bích cốc.



Hoa đào đã rụng, tuyết đầu mùa rơi trên cành cây. Đế hài giẫm nhập vào tuyết, thanh âm vỡ vụn như gió thổi cánh hoa. Diễm Tửu vẫn như cũ ngồi trên ghế — mười phần mười vàng ròng, giống như trên áo hắn có thêu kim tuyến vậy



Lúc này đây Ân Tứ vẫn nguyên tại chỗ cũ, chỉ có điều ngồi một bên nghiên cứu ký hiệu. Ta đi, y ngay cả chút ý muốn quay đầu nhìn cũng không có.



Diễm Tửu cũng không nói gì, ta nghĩ cả nửa ngày mới tìm được đề tài: “Hóa ra cung chủ và Hành Xuyên tiên nhân là chí giao.”



Ân Tứ thay đổi tư thế ngồi, cũng không ngẩng đầu: “Ta là đại phu, hắn là người bệnh, không hơn.”



Diễm Tửu cười cười, không phủ nhận. Ngũ quan người này không thể nào coi được, nhưng khi cười lên, mị lực tăng thêm vài phần.



Ta nói: “Thì ra là thế. Nhưng mà ta thật tò mò người đặc biệt như cung chủ đây, kết giao bằng hữu như thế nào.”



“Ta không có bằng hữu.”



Không phải Trọng Liên không nhìn, tốc độ nói chuyện của người này ta đã nhanh chóng nắm chức. Có trận tự, hơn nữa còn bình thản ổn trọng. Ngay cả khi nói ra những lời dọa chết người bình thường, cũng vẫn thong dong như vậy. Làm ta sinh ra một loại ảo giác: trên thế gian những người có bằng hữu đều không bình thường, không có bằng hữu mới đúng.



“Ngay cả hài đồng ba tuổi cũng có bằng hữu. Cung chủ đang nói đùa sao?”



Ân Tứ nói: “Ngươi cũng biết hắn là người đặc biệt. Hắn cái gì cũng đủ, chỉ thiếu hai thứ: một là vẻ ngoài của người thường, hai là bằng hữu. Vế trước hắn muốn thế nào cũng không đến, vế sau thì đến hắn cũng không muốn.”



Diễm Tửu vẫn cười.



Ta nhịn không được nhìn xuống nửa người dưới của hắn.



Ở Trường An ta nhìn thấy hắn đi đường, không phải ảo giác. Ta nhớ rất kỹ ánh mắt nha hoàn nhìn hắn. Các nàng ở trước mặt hắn có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, cơ hồ sắp tới mức khom lưng uốn gối. Mà chinh phục đường nhiều nữ nhân như vậy, nam nhân tàn tật không thể làm được.



Nhưng mà, Bộ Sơ tuy tìm mọi cách lấy lòng Diễm Tửu, cũng chưa từng để lộ xuân sắc như vậy?



Diễm Tửu chưa từng động qua Bộ Sơ?



Ta từng hỏi qua Trọng Liên, nữ nhân bên người hắn đều rất được, vì sao hắn lại chưa từng mất cân nhắc đụng vào.



Trọng Liên nói hắn vốn không có tâm tư đó.



Ta cười nói, hay là ngươi trời sinh đã đoạn tụ? Hay là nói, ngươi thích bổn thiếu gia sủng hạnh ngươi?
Nàng nở nụ cười với y, nghe nói y mang bộ mặt không biểu tình. Mục đích ban đầu của nàng không phải câu dẫn y, chỉ là thuận tay thó đồ của y. Nhưng sau khi nàng xuống núi cầm theo lệnh bài chưởng môn của y, nàng đổi ý.



Nàng am hiểu nhất là thâu đồ, một là bảo vật, hai là nam nhân.



Nàng thâu được Thái Hoa chất phác nhất khó thâu nhất, cũng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.



Thái Hoa có bao nhiêu hối hận, người bình thường không thể tưởng tượng. Y một là hối hận mình bất trung với thê tử, hai là hối hận mình phạm vào giới luật, ba là hối hận không một đao giải quyết Tiết Hòng.



Chuyện của nàng ồn ào, núi Vũ Đương đều biết. Sau đó sư thúc Thái Hoa phạt y quỳ với lão bà mình mấy ngày mấy đêm, còn đưa Tiết Hồng tới, nói là đến giảng giải. Thái Hoa nhìn Tiết Hồng áy náy, Tiết Hồng lại cười viết: Nhân duyên mỏng manh, hà tất coi là thật.



Tiết Hồng đi rất bình thản, xử lý sự tình cũng rất bình thản.



Nửa năm sau nghe nói Tiết Hồng ở cùng Trọng Chân vài tháng.



Một năm rưỡi sau y nghe nói Tiết Hồng đã sinh cho y một hài tử. Là con trai, tên một chữ Liên.



Hai năm sau, Tiết Hồng rời Trọng Chân, bắt đầu cuộc sống nuôi dưỡng nam sủng. Nhưng từ đó về sau nàng không có con nữa.



Bảy năm sau, con gái duy nhất của Thái Hoa mắc bệnh thương hàn quy tiên. Y vì thế khóc thương thấu tâm, gặp mặt Tiết Hồng lần nữa. Tiết Hồng nói chuyện với y một buổi tối, không bao lâu y liền truyền ngôi cho đại đồ đệ Đan Nguyên.



Sau đó y vẫn ở Vũ Đương, nhưng tiên ít xuống núi.



Hơn hai mươi năm sau, Tiết Hồng đã chết. Vợ của Thái Hoa cũng không may mắn. Sau đó y cơ bản là mai danh ẩn tích.



Người cuối cùng nhìn thấy y, nói là bạc cả đầu.



Giang hồ đúng là nơi có thể khiến người chết đuối, tên tuổi cũng chẳng có mấy dễ nghe. Thái Hoa trà trộn vào Thiên Sơn bảo vệ con mình, đổi tên rồi dán lên mặt vài thứ, y liền hoàn toàn biến thành người khác.



Ta không biết vì sao ông ta không trực tiếp đi gặp Trọng Liên. Nghĩ nghĩ, có lẽ là sợ bị giết.



Nếu thật sự là vậy, ông ta nghĩ nhiều rồi. Tu luyện Liên Thần Cửu Thức, thực sự không phải cần giết thân nhân, mà là giết người có cảm giác của thân nhân. Trong thời đại tuyệt vọng vô số này, võ công biến thái này mới có thể xuất đầu.



Nhưng, ta rốt cuộc cũng tìm được lý do nói chuyện với Lâm Hiên Phượng. Quay về Phong Tước Quan, ta cùng y hàn huyên tán gẫu về chuyện Tiết Hồng.



Lâm Hiên Phượng nói, Tiết Hồng cũng không phải nữ nhân thực sự thiên kiều bá mị. Nàng chỉ là âm tình bất định, duy độc vào đêm trăng sáng mới ôn hòa một chút. Nàng thích nương theo ánh trăng mà nhìn mặt y, vuốt ve trán y nói: chỗ đẹp nhất của ngươi, chính là khỏa chí này.